Cảm ơn bạn vanle92 đã gửi kim phiếu đến cho truyện ^^
Chương 501: Biết tin 1
“Không có gì bất tiện đâu ạ, thời gian gấp gáp. Hiện tại trong nước có quá ít dược phẩm.”
Tô Thanh Hòa không hề thấy bất tiện cái gì. Cơ thể của cô không có phản ứng xấu nào, hơn nữa còn chưa thấy bụng, còn có chương trình bảo vệ của hệ thống cung cấp nữa, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngoài ra cô cảm thấy mình đã bỏ tiền ra rồi, nếu không tranh thủ khoảng thời gian mất phí làm thêm nhiều việc hơn, cô thấy sẽ lãng phí số tiền này mất.
Đợi Tô Thanh Hòa đi rồi, chủ nhiệm Chu bèn vội đi tìm viện trưởng Hình giúp đỡ. Tiểu Tô vất vả quá, nhất định phải giúp con bé báo được tin, nếu có thể khiến chồng con bé quay về một chuyến, vậy thì còn gì bằng.
Sau khi Tô Thanh Hòa vào bên trong phòng thí nghiệm thì bắt đầu vùi đầu làm hết sức. Cô hy vọng trước khi chiến tranh bắt đầu có thể nghiên cứu ra thuốc trị thương tốt hơn.
Lúc giáo sư Lâm dẫn theo người đến Tây Nam, Tô Thanh Hòa còn đang vùi đầu làm ở trong phòng thí nghiệm.
Sau khi nghiên cứu viên xem số liệu kết quả thí nghiệm mà Tô Thanh Hòa làm, tất cả đều ngạc nhiên há hốc mồm. Thì ra tất cả những phương án cải tiến mà vị đồng chí này nói cũng đã thay đổi rất nhiều số liệu.
Thế nên khi bọn họ còn ở Bắc Kinh cứ bị mắc, chính là vì tầm mắt đã bị hạn chế, chỉ nghĩ đến những thay đổi trên cơ sở có sẵn.
Giáo sư Lâm cũng không nói gì một hồi lâu, mãi sau mới nói: “Tôi muốn giao lưu làm thí nghiệm này một lần với đồng chí Tô Thanh Hòa. Ôi, đúng là không thể không thừa nhận mình già, bây giờ đã là thiên hạ của lớp thanh niên rồi.”
Một nghiên cứu viên lớn tuổi ở bên cạnh cười nói: “Nếu người trẻ nào cũng như này, tôi sẽ tình nguyện nhường chỗ cho người ta rồi về quê dưỡng lão cho sướng.”
Chủ nhiệm Chu cười: “Mấy nay Tiểu Tô đang bận nghiên cứu thuốc mới, tạm thời có thể bận lắm. Thế này đi, đợi lúc tôi thăm cháu ấy sẽ gửi lời hỏi thăm. Hiện tại tôi không dám làm phiền cháu ấy. Hơn nữa bây giờ cháu ấy cũng không tiện. Chắc mọi người không biết, đồng chí Tiểu Tô có thai mà vẫn làm nghiên cứu. Thời gian của cháu ấy rất eo hẹp.”
Mọi người có mặt tại đó đều ngạc nhiên.
Tập thể của bọn họ lại đi thua một nữ đồng chí trẻ đang mang thai. Vẫn là không đủ cố gắng, tình trạng sức khỏe của nữ đồng chí người ta như thế này còn làm nghiên cứu suốt ngày đêm.
Giáo sư Lâm đứng dậy: “Ông Chu, tôi muốn ở lại bệnh viện Tây Nam, không biết có được không?”
Mọi người đều nhìn giáo sư Lâm.
Giáo sư Lâm dù sao cũng là chuyên gia trong lĩnh vực dược phẩm sinh học. Bên phía Bắc Kinh không thể nào thiếu ông ta được.
Trợ lý lo lắng nói: “Giáo sư Lâm, cái này có cần phải nói với phía Bắc Kinh không?”
“Tôi sẽ gọi điện về, nhưng tôi vốn không định về đâu. Tôi muốn tranh thủ khi chưa nghỉ hưu sẽ đi theo học hỏi Tiểu Tô.” Giáo sư Lâm kiên định nói.
Chủ nhiệm Chu vui như nở hoa, cười nói: “Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, đợi sau khi Tiểu Tô ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi sẽ đi hỏi ý kiến con bé.”
Có thể giữ một chuyên gia nghiên cứu dược ở lại, sau này bệnh viện quân y Tây Nam lại có thêm sự giúp đỡ lớn rồi. Tiểu Tô quả nhiên là phúc tinh.
Tô Thanh Hòa ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu đã mấy ngày rồi, cuối cùng cũng có một số manh mối.
Trong cửa hàng của hệ thống có sự tồn tại của loại thuốc bôi này, nhưng bên trong có rất nhiều thứ, hiện tại cô không thể kiếm ra được nên đành phải gác lại.
Dựa trên nền tảng đã tồn tại, phân tích ra những nguyên liệu có thể tìm được và sử dụng. Những thành phần khác sẽ dùng những nguyên liệu khác thay thế.
Cứ như vậy thì tuy hiệu quả thuốc không được thần kỳ, chữa lành ngay tức khắc như loại có trong hệ thống, nhưng vẫn đủ giúp vết thương hồi phục và có thể loại bỏ nguy hiểm nhiễm trùng vết thương do súng đạn gây nên.
Dùng hết tinh tệ của Cố Trường An rồi Tô Thanh Hòa mới ra khỏi phòng thí nghiệm. Không có chương trình bảo vệ, cô không dám liều mình làm bừa.
Vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, cô lại nhận được thông báo của hệ thống: “Đinh... bạn lữ nhân hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 300 tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên: “Trường An lại làm gì vậy?”
“Làm nhiệm vụ.”
Tô Thanh Hòa xoa bụng mình: “Trường An đã biết tin của tôi chưa?”
“Biết rồi.”
“...” Biết rồi nhưng vẫn còn liều mạng như vậy?!
Lúc này Cố Trường An cảm thấy tâm trạng của mình rất kích động. Sau khi vừa hoàn thành nhiệm vụ đoạt lại cứ điểm, bọn anh lại lao đến cứ điểm kế tiếp.
Những cứ điểm này đều bị kẻ địch đuổi các chiến sĩ trực phiên đi, sau đó đoạt lấy. Dù cho có bùng nổ chiến tranh hay không, nhưng những cứ điểm này phải lấy lại.