Chương 502: Biết tin 2
Nhiệm vụ như vậy còn vất vả hơn phòng thủ. Thế nhưng Cố Trường An cũng không chờ nổi nữa, anh muốn làm chút gì đó, nhanh chóng kết thúc hết tất cả, về nhà sớm. Anh muốn gặp Thanh Miêu Nhi… Và con của mình!
Nghĩ đến chuyện mình đã có con, trong lòng Cố Trường An đều dâng lên một cảm giác kích động mà khó có thể dùng lời để diễn tả.
Bây giờ anh đã là một người cha!
Cố Trường An cứ nghĩ đến là không kìm được nước mắt, mình chuẩn bị làm cha, sau này sẽ có đứa con ôm đùi mình đòi ăn đòi uống đòi chơi. Không chừng sẽ còn uể oải nằm bẹp dí trong nhà cái gì cũng không làm.
Không sao cả, chỉ cần anh ở nhà, là một người cha, anh sẽ làm hết cho con mình.
Bên cạnh tâm trạng kích động, anh vẫn lo lắng cho Thanh Miêu Nhi nhiều hơn. Bản thân không ở bên cạnh, Thanh Miêu Nhi phải làm sao bây giờ. Không ai nấu cơm cho cô ăn, không ai làm việc nhà cho cô. Chính bản thân cô còn phải đi làm, trong bụng có một đứa bé, thật sự rất vất vả.
Đều do cái đám kẻ địch này, nếu không phải do bọn chúng, thì anh có thể thường xuyên về nhà chăm sóc Thanh Miêu Nhi.
Anh muốn đánh cho bọn địch cúp đuôi chạy, về sau có thể kể cho con nghe, cha của con bé không phải là tên nhát gan ngu ngốc. Mà là một giải phóng quân anh dũng.
Cố Trường An sờ trái tim, lòng thỏa mãn, tinh thần trách nhiệm tăng thêm một tầng lại một tầng nữa. Luôn có cảm giác mình phải làm rất nhiều chuyện, mới có thể trở thành người chồng tốt, người cha tốt.
...
Tô Thanh Hòa nhìn Cố Trường An một phút, trái tim cô nghẹn ngào.
Vốn chỉ muốn để cho Trường An có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Kết quả lại làm anh thêm liều mạng.
Cô biết làm một quân nhân, phấn đấu đến đổ máu là chuyện không có gì đáng trách. Nhưng làm người nhà của bọn họ, cô cũng ích kỷ mà hy vọng, Trường An của mình có thể bình an. Cô không muốn thấy anh phải đổ máu.
Trên cơ thể trẻ tuổi của anh đã để lại quá nhiều vết thương không thể xóa nhòa.
Tô Thanh Hòa hít sâu: “Không được, tôi muốn tỉnh lại, phải cố gắng. Tôi muốn nghiên cứu ra thuốc tốt hơn, còn phải tăng năng lực của mình lên. Hệ thống, mở chương trình bảo vệ lên cho tôi.”
“Vâng ký chủ.”
Tô Thanh Hòa sờ bụng của mình lẩm bẩm: “Cha con là người luôn cố gắng vì cuộc sống an toàn của con, cho nên mẹ cũng phải cố gắng vì cha của con. Chúng ta là người một nhà phải giúp đỡ lẫn nhau. Sau này con cũng phải học theo tinh thần của cha con nghe chưa.”
Sau khi Tô Thanh Lúa ăn xong, lập tức bắt đầu tiến vào lớp học mô phỏng.
Dù sao lớp học mô phỏng được hệ thống cung cấp, thiết bị và tài liệu nhiều hơn phòng thí nghiệm.
Cô lấy nghiên cứu của ban ngày ra tiếp tục xem.
Đến quá nửa đêm, Tô Thanh Hòa mới nằm trên giường ngủ thiếp đi. Ban đêm cô lại mơ một giấc mơ, mơ con của mình thông minh lanh lợi, mỗi lần thi đều nhận tròn 100 điểm, hơn nửa còn hiểu lễ phép, thích học tập. Rất được thầy cô bạn bè yêu mến, lúc cô và Trường An đi đón con, ai ai cũng phải ngưỡng mộ ghen tỵ.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng, Tô Thanh Hòa nhoẻn cười.
Rửa mặt xong vừa ra cửa, thì gặp dì Chu dẫn cháu gái đi căn-tin ăn cơm. Nhìn thấy Tô Thanh Hòa, đứa bé bảy tám tuổi gọi dì rồi chào hỏi một lần.
Dì Chu cười nói: “Tiểu Tô, sao cháu lại đến sớm như vậy. Người mang thai, thì phải nghỉ ngơi đi chứ.”
“Cháu quen rồi, ngủ tiếp không được. Hơn nữa cháu vẫn chưa làm xong công việc.” Tô Thanh Hòa cười đáp.
“Cháu đó, cứ muốn chịu khổ.” Dì Chu cười nói, sau đó nhìn sắc mặt Tô Thanh Hòa: “Hôm nay khí sắc của cháu rất tốt.”
Tô Thanh Hòa với tâm trạng vui vẻ nói: “Tối hôm qua cháu mơ được giấc mơ đẹp.”
Cháu gái bên cạnh kéo kéo dì Chu: “Bà ơi, cháu cũng nằm mơ đó, buổi sáng cháu mơ thấy hôm nay ở căn-tin được ăn bánh thịt bò. Ăn cực kỳ ngon, cho nên cháu dậy rất sớm.” Cô bé bày ra dáng vẻ cháu thông minh lắm luôn.
Dì Chu xoa đầu cô bé: “Con bé ngốc, giấc mơ đều trái ngược với hiện thực.”
Tô Thanh Hòa: “…”
Ăn cơm ở căn-tin xong, Tô Thanh Hòa nhanh chóng đi vào phòng thí nghiệm làm việc. Làm một người mẹ tốt, nhất định phải làm gương cho con mình.
“Hệ thống này, tôi làm việc như vậy, có ảnh hưởng đến đứa bé không. Chương trình bảo vệ của bọn mi thật sự có hiệu quả chứ?”
“Thân ái nhắc nhở ký chủ, đứa bé sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng ký chú phải chú ý giữ cơ thể khỏe mạnh. Xin chú ý làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi.”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên: “Mi mà cũng quan tâm cơ thể của tôi có khỏe mạnh hay không nữa à.”