Chương 503: Nghiên cứu 1
“Bổn hệ thống phải tiếp tục con đường phát triển.”
Tô Thanh Hòa bị đã kích thành thói quen. Không nói chuyện với hệ thống nữa, nắm bắt thời gian nghiên cứu. Lần này cô phải nghiên cứu thành công, đợi qua lần này cô sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt. Thuận tiện tìm thời gian đi lái chiếc xe jeep trong bệnh viện, để nhanh chóng thăng cấp.
Giáo sư Lâm đợi mấy ngày trong bệnh viện, vẫn luôn ở phòng thí nghiệm nhỏ khác tiến hành kiểm tra sâu hơn phiên bản cải tiến Penicilin của Tô Thanh Hòa thí nghiệm.
Sau khi có được kết quả cuối cùng, ông ta thổn thức niêm phong những tài liệu này, rồi giao cho đồng chí được quân đội cử đến hộ tống tài liệu: “Đây đều là tài liệu tuyệt mật, nhất định phải hộ tống đến Bắc Kinh an toàn.”
Quân nhân hộ tống chào một cái: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Mắt thấy những nhân viên nghiên cứu mang tài liệu đi theo quân nhân. Trong lòng giáo sư Lâm thổn thức không thôi, còn cảm thấy kích động.
Khác với các thuốc dùng để cấy ghép cơ quan, Penicilin có độ phổ biến hơn. Loại thuốc này hằng năm đều có nhu cầu lớn, nhưng chất lượng trong nước kém nước ngoài. Thậm chí bên Cảng Thành nhiều công ty đều từ chối sử dụng Penicilin trong nước. Mà một vài nơi cần sử dụng Penicilin chất lượng tốt, phải tìm mua ở nước ngoài. Nhưng bởi vì các quốc gia kia phong tỏa trong nước, chỉ riêng mua Penicilin phải tốn không ít tiền tài sức người.
Hiện tại đã có những tài liệu này, không lâu sau, trong nước có thể sản xuất Penicilin chất lượng cao.
Có thể thoát khỏi tình cảnh phong tỏa của nước ngoài, sản xuất nhiều thứ tốt hơn, thế hệ trước như giáo sư Lâm cảm thấy có hy vọng.
Cái này chỉ mới vừa bắt đầu, có lẽ trong tương lai gần, đất nước của mình sẽ chế tạo nhiều thứ còn tân tiến hơn các quốc gia phương tây. Khiến người của toàn thế giới không dám xem thường đất nước của mình nữa.
“Giáo sư, bây giờ chúng ta đi đâu?” Trợ lý Tiểu Tống hỏi.
Giáo sư Lâm trả lời: “Về bệnh viện, sau này tôi tạm giữ chức trợ lý của bệnh viện Tây Nam, tôi làm trợ lý cho bác sĩ Tô.”
Tiểu Tống ngỡ ngàng: “Vậy, vậy tôi làm sao bây giờ?”
“Cậu tạm thời cứ ở bệnh viện học tập đi. Tiểu Tống à, cơ hội học tập như vậy, cậu phải nắm chắc. Tôi mặt dày mày dạn đi theo bác sĩ Tô học tập trước đây, còn cậu cứ xem bản lĩnh của mình thôi.”
Giáo sư Lâm cười hì hì, chắp tay sau lưng nhẩm bài gì đó sải bước đi.
Tiểu Tống: “…”
Nghiên cứu cuối cùng có manh mối, Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhàng, nhân lúc buổi trưa chạy đến đây ăn.
Vừa ăn cơm xong, đã bị chủ nhiệm Chu gọi đến phòng làm việc.
Bác sĩ Sở đang nổi giận trong phòng làm việc, đứng đối diện ông ta là một bác sĩ thực tập nam mặc áo blouse trắng. Bên cạnh có vài bác sĩ thực tập nam nữ trẻ tuổi không dám lên tiếng.
“Cậu có phải là người học y hay không hả, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không biết, cậu không biết quan sát sao, cái gì cũng phải đợi tôi dạy hả, mấy người học hay là tôi học. Cậu phải dùng mắt để quan sát, tai nghe mắt nhìn hiểu không! Chứ đừng đợi tôi đến dạy cậu mới học!”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên, nghĩ thầm trong lòng, xem ra trước kia bác sĩ Sở đối xử với cô rất tốt.
Thấy Tô Thanh Hòa đến, bác sĩ Sở lập tức chuyển sắc mặt, cười nói: “Tiểu Tô đến đấy à, gần đây cháu vất vả rồi. Phải chú ý nghỉ ngơi. Có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ tìm bác.” Sau đó chỉ vào Tô Thanh Hòa nói với những người khác: “Đây cũng là học trò của tôi!”
Khuôn mặt kiêu ngạo.
Tô Thanh Hòa cười với những người khác: “Bác Sở, cháu xin đi tìm chủ nhiệm Chu trước ạ.”
“Đi đi.” Bác sĩ Sở tươi cười đáp.
Chờ Tô Thanh Hòa đi rồi, bác sĩ Sở lập tức đập bàn: “Thấy chưa, tôi không yêu cầu nhiều đâu, nếu các cô các cậu có thể bằng một nửa Tiểu Tô, tóc của tôi có thể đen thêm vài sợi đấy.”
Các bác sĩ khác đều ho khan, từng người từng người cười với bác sĩ Sở.
Còn muốn bằng một nửa Tiểu Tô à, mặt lão Sở càng ngày càng dày.
Những thực tập sinh kia đều nhìn về cánh cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Chu, tò mò vô cùng. Đã sớm nghe nói đến đại danh của bác sĩ Tô, nào ngờ còn trẻ như vậy. Thật muốn biết cô học như thế nào, bọn họ cần được chỉ bảo!
Trong phòng làm việc, chủ nhiệm Chu tươi cười với Tô Thanh Hòa: “Tiểu Tô à, công việc nghiên cứu gần đây vất vả. Bệnh viện muốn bố trí người cho cháu dẫn dắt.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy nhanh chóng xua tay: “Chủ nhiệm Chu, cháu không cần đâu ạ. Những thực tập sinh kia chẳng phải đã đi theo các bác sĩ khác rồi sao?” Nghiên cứu của cô đúng thật không cần thực tập sinh, tương đối vượt mức quy định, nếu mang theo thực tập sinh, còn phải dạy lại từ đầu. Bình thường thì cô sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng bây giờ thời gian cấp bách, nên không còn cách nào.