Cảm ơn bạn vanle92, kimdunghea92, thanhvan1703, DuyenJenny đã gửi kim phiếu đến cho truyện ^^
Chương 504: Nghiên cứu 2
Chủ nhiệm Chu nói: “Sao có thể sắp xếp thực tập sinh cho cháu chứ, đó là hành vi cản trở. Bác kiên quyết không cho phép! Cháu không biết đấy thôi, có người có chút quan hệ với lãnh đạo bệnh viện, muốn cho con cái trong nhà đi theo cháu, bác còn chưa đồng ý. Lần này bác thật lòng muốn giúp đỡ cháu. Cháu biết giáo sư Lâm chứ, chính là người lần trước đi theo giáo sư Hùng đấy, vị giáo sư già còn bàn với cháu về nghiên cứu Penicilin. Lần này ông ấy tới, muốn làm trợ lý cho bệnh viện Tây Nam chúng ta, cháu thấy như thế nào?”
“Giáo sư Lâm làm trợ lý?” Khuôn mặt Tô Thanh Hòa sững sờ.
Đây chính là đại nhân vật trong ngành nghiên cứu y dược ở trong nước đó.
“Đúng vậy, ông ấy rất kiên quyết, muốn nghiên cứu với cháu. Giáo sư Lâm nói, tuổi của ông ấy lớn rồi, muốn học một ít mạch suy nghĩ của người trẻ các cháu. Bản lĩnh của ông ấy, không đến mức sẽ gây cản trở cho cháu đâu.”
“… Bác ấy có đồng ý không? Cháu thấy không tiện đâu ạ.” Tô Thanh Hòa hoảng sợ nói. Một nhân vật lớn như vậy mà lại làm trợ lý cho mình, cô lo lắng mình không đảm đương nổi.
“Không sao đâu, là ông ấy kiên quyết muốn nghiên cứu cùng cháu, muốn giúp cháu. Hiện tại bệnh viện và phía trên rất xem trọng công việc nghiên cứu của cháu. Bình thường các bác không thể sắp xếp người cho cháu. Nhưng giáo sư Lâm thì hoàn toàn không vấn đề. Tiểu Tô này, khó khăn lắm mới có một lão đồng chí đưa ra yêu cầu đấy.”
Tô Thanh Hòa nghe chủ nhiệm Chu nói như vậy, cảm thấy muốn từ chối. Nhưng người ta là đại nhân vật đến làm trợ lý cho bạn, nếu từ chối thì hết nói nổi.
Suy nghĩ lại thì phương diện chế thuốc của giáo sư Lâm, không chừng có thể giúp đỡ mình rất nhiều. Còn mình có thể dễ dàng truyền đạt mạch suy nghĩ cho giáo sư Lâm. Như vậy sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra nhiều thuốc tốt.
Tô Thanh Hòa cảm thấy nếu giáo sư Lâm thật sự đồng ý, thì cô không có ý kiến gì: “Vậy được rồi, cháu không có ý kiến gì. Có điều cháu không cần trợ lý đâu, cháu chỉ cần người làm nghiên cứu với cháu là được ạ.”
Bên này Tô Thanh Hòa vừa đồng ý, buổi chiều giáo sư Lâm đã gói ghém hành lý đến phòng thí nghiệm. Ông ta chuẩn bị thường trú trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu. Trợ lý Tiểu Tống không cách nào tiến vào phòng thí nghiệm, ở ngay bên ngoài tùy thời chuẩn bị chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của giáo sư Lâm.
“Tiểu Tô à, cháu cứ yên tâm, kinh nghiệm của bác rất phong phú. Khi làm việc tuyệt đối đủ sức phối hợp với cháu.”
Trong lòng Tô Thanh Hòa còn có chút tiếc nuối: “Giáo sư à, bác cũng đừng nói như vậy, trong lòng cháu, bác luôn là thầy, sao có thể phối hợp với cháu chứ. Cháu cảm thấy sau này bác cứ cùng cháu nghiên cứu đi ạ. Như vậy tương đối ổn. Nói đến tích lũy tri thức, sao cháu có thể so được với bác.”
“Cũng chưa chắc đâu, Tiểu Tô cháu đừng đánh giá thấp mình. Dù sao bác chuẩn bị xong hết rồi. Ngay cả gia sản bác cũng đem đến đây hết rồi, sau này bác sẽ ở bên trong.”
Tô Thanh Hòa: “… Thật ra bác không cần khổ cực như vậy đâu, hạng mục này của cháu khoảng một tuần nữa là hoàn thành rồi.”
Sắc mặt của giáo sư Lâm cứng lại: “Cháu nói bao lâu?”
“Một tuần… Bên cháu có đã có bước tiến triển lớn.”
Giáo sư Lâm cảm thấy tim đập rộn lên, Tiểu Tô tiến hành hạng mục mới này không bao lâu, thế mà đã có tiến triển! Quả nhiên, ở lại là chính xác. Đồng chí Tiểu Tô lúc nào cũng cho ông ta bất ngờ.
Ông ta kích động nói: “Tiểu Tô, có việc thì cứ sai bảo! Chớ vì bác mà chậm trễ thời gian, cháu làm việc của cháu. Bác ở ngay bên cạnh nhìn, muốn gì thì kêu lên một tiếng.”
Bên bãi đất trống gần phòng thí nghiệm, một công nhân vệ sinh đang quét rác, chỉ cần là người đi qua bên này, anh ta đều phải âm thầm quan sát, sau đó nhìn xung quanh, không phát hiện dị thường, tiếp tục làm việc.
Mặc dù không biết vì sao phía trên lại ra lệnh bảo vệ một bác sĩ trẻ tuổi, có điều cũng không sao cả.
…
Tô Thanh Hòa vừa vào phòng phẫu thuật đã nhập tâm vào công việc.
Cô thấy làm thí nghiệm trong phòng học phải tốn tinh tệ mua. Còn trong bệnh viện có thể làm thí nghiệm miễn phí, quả thực lời hơn rất nhiều, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Cho nên cô rất quý trọng thời gian làm việc trong phòng thí nghiệm vào ban ngày.
Nhìn Tô Thanh Hòa đã hoàn toàn quên mình, trong lòng giáo sư Lâm hiểu ra nguyên nhân Tô Thanh Hòa còn trẻ mà đã có được nhiều thành tựu như vậy, thiên phú là một phương diện, tinh thần học hỏi quên mình của cô cũng rất quan trọng.
Ít ra ông ta đã dạy nhiều học sinh, dẫn theo nhiều trợ lý, nhưng chưa thấy ai nỗ lực như người đồng chí trẻ tuổi này.