Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 505 - Chương 505 - Nguy Hiểm

Chương 505 - Nguy hiểm
Chương 505 - Nguy hiểm

Chương 505: Nguy hiểm

Tô Thanh Hòa đã hoàn toàn quên mất giáo sư Lâm, mãi cho đến khi đói bụng, hệ thống nhắc nhở cô đi ăn, Tô Thanh Hòa mới nhớ ra giáo sư Lâm đang ở đây, cô lập tức vô cùng xấu hổ, vậy mà lại bỏ người ta qua một bên.

“Giáo sư à, chúng ta đi ăn cơm thôi, buổi chiều nay chúng ta giao lưu một chút.”

Giáo sư Lâm cười đáp: “Không cần đâu, sáng nay bác đã xem qua một vài tài liệu về dự án này rồi, đúng lúc làm quen một chút. Cháu không cần quan tâm đến bác đâu, chiều nay cháu cứ làm việc của mình đi. Nhưng bây giờ nên ăn cơm trưa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Trợ lý Tiểu Tống đã sớm mua đồ ăn tới. Đối với nhân viên nghiên cứu mà nói, mỗi một phút một giây đều quý giá. Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Hòa hưởng thụ đãi ngộ này, ngày thường cô đều đến căn tin ăn, hoặc về nhà ăn.

Nhưng giáo sư Lâm không đi, cô cũng phải ở lại đây ăn cơm.

Giáo sư Lâm ăn một lát, tâm trạng quá kích động nên ăn không vô. “Tiểu Tô à, sao cháu lại muốn nghiên cứu về thuốc. Cháu đã xác định phương hướng nghiên cứu như thế nào?”

Theo lý mà nói, mỗi nhà nghiên cứu đều có phương hướng của riêng mình, cái gọi là mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình, điều chế thuốc cũng theo lý lẽ này.

Tô Thanh Hòa đang ăn cơm, nghe giáo sư Lâm hỏi thì thành thật trả lời: “Thật ra cháu không có phương hướng, cháu chỉ phát hiện ra loại thuốc nào không tốt, hoặc loại thuốc có tác dụng kém, cháu sẽ đi cải tiến.” Dù sao trong hệ thống đều có sẵn, cô cứ dựa vào những loại thuốc có sẵn trong tài liệu và sách ở hệ thống.

Nếu người khác trả lời như vậy, giáo sư Lâm nhất định sẽ đập bàn tức giận bảo người đó nói nhăng nói cuội, nhưng mà Tô Thanh Hòa nói như vậy, giáo sư Lâm ngoài cảm thán ra thì vẫn là cảm thán.

Dù sao bây giờ thành quả của cô đã có thể chứng minh, cô thật sự không có phương hướng riêng. Đúng là cần cái gì mới đi nghiên cứu phát minh cái đó.

“Tiểu Tô à, bác tin rằng sau này cháu nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn trong giới y học. Nói thật, lúc trước bác thật sự muốn cháu đến Bắc Kinh, thậm chí bác còn nghĩ nếu có thể ra điều lệnh thì tốt rồi. Nhưng bây giờ bác đã từ bỏ suy nghĩ đó. Sở dĩ cháu muốn ở lại đây là bởi vì cháu có dự định và tính toán riêng của mình, cháu lựa chọn vì nghiên cứu và phát minh. Bởi vì làm việc ở cơ sở, thì sẽ biết được người bệnh cần gì, tìm được thứ thích hợp với bệnh nhân. Bác biết cháu nghĩ như vậy.”

Tô Thanh Hòa gian nan nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó xấu hổ trong lòng, ngơ ngác nhìn giáo sư Lâm.

Không không không, cô thật sự không cao thượng như vậy đâu, lúc đầu cô muốn trở thành một bác sĩ y thuật cao minh, sau đó thỉnh thoảng nhận vài ca phẫu thuật lớn, thời gian còn lại thì thoải mái nghỉ ngơi. Ai ngờ lúc làm phẫu thuật cô nhận ra thuốc không thích hợp nên mới bắt đầu bước vào con đường nghiên cứu thuốc.

Giáo sư Lâm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cảm thấy cô đã bị mình nói trúng tâm tư, ông ta cười nói: “Bác biết là như vậy mà.”

Tô Thanh Hòa: “…” Những lúc như này không giải thích là tốt nhất, nếu không sẽ càng xấu hổ.

Sau khi cơm nước xong, hai người lại vào phòng thí nghiệm nghiên cứu.

Mãi cho đến khi trời tối, Tô Thanh Hòa mới rời khỏi phòng thí nghiệm. Dù sao cô cũng đang mang thai, có thể kiên trì thời gian dài như vậy, giáo sư Lâm đã rất bội phục cô. Giáo sư Lâm lưu luyến phòng thí nghiệm, dứt khoát xếp một cái đệm ở trong phòng thí nghiệm đọc tài liệu nghiên cứu mà Tô Thanh Hòa viết.

Kết quả đọc đến nỗi muốn ngừng mà không được, cả đêm không ngủ được.

Ngược lại, về đến nhà, Tô Thanh Hòa đánh Thái Cực mấy tiếng mới đi ngủ.

“Khẩn cấp nhắc nhở, bên người ký chủ có nguy hiểm, bên người ký chủ có nguy hiểm.”

Tô Thanh Hòa sợ tới mức ngồi bật dậy, sau đó lập tức nhảy xuống giường: “Ở đâu, ở đâu?”

“Nguy hiểm đã được giải trừ, nguy hiểm đã được giải trừ.”

Lúc này Tô Thanh Hòa sợ tới mức trong lòng không yên, dáng vẻ chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào: “Chuyện gì vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Còn nguy hiểm không?”

“Thân ái nhắc nhở ký chủ, nguy hiểm đã được giải trừ. Có đặc vụ tiếp cận nhà của ký chủ, đã bị những nhân loại khác bí mật dẫn đi. Trước mắt vị trí của ký chủ vẫn an toàn.”

“Ai nha mẹ ơi, thật dọa người.” Tô Thanh Hòa nhanh chóng ngồi lên giường, tim còn đang đập thình thịch.

Nếu không trùng hợp bị người ta dẫn đi, thì không phải lúc này cô đang đối mặt với đặc vụ sao?

Nghĩ như vậy, cô lập tức không bình tĩnh được. Trời sinh trong ý thức, cô cảm thấy sợ hãi với những tên đặc vụ thần bí hung tàn.

Bình Luận (0)
Comment