Cảm ơn bạn vanvan7975, Lancelyy đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 507: Sắp xếp người 2
“Được, được, chờ đến khi Tiểu Tô làm xong dự án này, tôi sẽ sắp xếp. Gần đây cô ấy hơi bận, tôi cũng không dám quấy rầy. Hai đồng chí này ở đây học tập chút đi. Cứ… Giao cho bác sĩ Sở đi, lúc trước Tô Thanh Hòa cũng ở bên ông ta, như vậy sẽ càng dễ sắp xếp.”
Tô Thanh Hòa hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Lúc trước cô đã nói với giáo sư Lâm một tuần sẽ ra thành quả cũng không phải nói chơi.
Sau khi có giáo sư Lâm hỗ trợ, cô không phải lo vài việc vặt nữa, càng tiết kiệm được thời gian. Suốt một tuần qua, Tô Thanh Hòa đã bắt đầu tiến hành thí nghiệm trên cơ thể sống.
Vì muốn đạt được hiệu quả, cô còn cố ý đưa một người bị thương ở quân khu tới điều trị.
Tô Thanh Hòa cảm thấy nếu là mình của trước kia, có lẽ cô sẽ không làm được như vậy.
Sau khi cho thuốc vào các vật thí nghiệm, giáo sư Lâm xung phong nhận việc quan sát phản ứng của vật thể để Tô Thanh Hòa trở về nghỉ ngơi, có vấn đề gì sẽ báo với cô.
Tô Thanh Hòa cầu mà không được, vừa kết thúc thí nghiệm, cô còn phải đi học lái xe jeep.
Tuy rằng thuốc rất quan trọng, nhưng y thuật cũng rất quan trọng, phải cam đoan bất kỳ ca phẫu thuật nào, cô đều có thể thực hiện được.
Sau khi chủ nhiệm Chu lại nghe báo cáo dự án nghiên cứu của Tô Thanh Hòa, đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó thì nhận rõ hiện thực, Tiểu Tô đúng là thiên tài, nếu ngày nào đó cô không làm tốt như vậy, ông ta mới kinh ngạc.
Nghe nói Tô Thanh Hòa muốn lái xe ra ngoài đi dạo thả lỏng một chút. Chủ nhiệm Chu cười nói: “Đương nhiên là có thể, đã lâu rồi cháu không đi ra ngoài. Đúng lúc bệnh viện bổ sung cho cháu hai trợ lý, có thể chăm sóc cháu trên phương diện sinh hoạt hay công việc đều được. Đây là đãi ngộ của lão cán bộ đó, tổ chức đặc biệt ưu ái vì cống của cháu. Cháu đừng phụ lòng ý tốt của tổ chức.”
Tô Thanh Hòa kinh ngạc nói: “Cho cháu hai trợ lý ư? Như vậy có phải không được tốt lắm không. Chủ nhiệm à, các bác sĩ khác cũng không có mà.”
“Họ không giống cháu, ngoài làm bác sĩ, cháu còn là nhà nghiên cứu phát triển thuốc. Lượng công việc gấp hai người khác. Cần phải chăm sóc đặc biệt. Không cần từ chối đâu, bác gọi họ vào cho cháu gặp. Vừa hay còn biết lái xe.”
Tô Thanh Hòa sững sờ, cô không cần tài xế, cô chỉ muốn học lái xe jeep. Chờ đến khi học lái xe jeep được cô sẽ không đi đâu mà ở nhà học.
…
“Hai người này là trợ lý được sắp xếp cho Tiểu Tô à? Chủ nhiệm Chu, tùy tiện tìm hai người thì đã tốt hơn bọn họ nhiều rồi!”
Bên ngoài, bác sĩ Sở đã dốc hết sức hạ thấp hai thực tập sinh mà mình mới dẫn dắt. Bác sĩ thực tập bên cạnh cũng gật đầu. Đúng vậy, kém cỏi như này lại có thể làm trợ lý cho bác sĩ Tô, sắp xếp thế này bọn họ không phục!
Chủ nhiệm Chu đau đầu nhìn hai nhân viên bảo vệ được phía trên sắp xếp, sau đó nhìn bác sĩ Sở: “Chuyện này là sắp xếp của bệnh viện, Tiểu Tô đã đồng ý. Lão Sở à, ông cho người trẻ tuổi một cơ hội đi.”
Bác sĩ Sở chỉ vào những người kia: “Mấy tên nhóc này cũng là người trẻ tuổi.”
Các bác sĩ thực tập lập tức đứng thẳng. Bọn họ cũng muốn đi theo bác sĩ Tiểu Tô!
Vẻ mặt của hai nhân viên bảo vệ như chết lặng, bọn họ ở bệnh viện đợi mấy ngày nay, hằng ngày từ sáng đến tối đều bị chỉ trích. Rồi bị mắng nhiếc lại bị những người khác nhắm vào.
“...” Bọn họ bảo vệ an nguy của thủ trưởng không phải đến làm bác sĩ gì đâu!
Thời đại này, bảo vệ cũng phải cạnh tranh để có chỗ đứng còn phải học mười tám môn võ, từ khi nào còn phải biết về y thuật chứ?
Từ bên trong, Tô Thanh Hòa nghe thấy tiếng động vội ra xem sao thì thấy cảnh tượng này. Hai người bị trách mắng trông có vẻ hiền lành, căn bản là kiểu người mà không thể tìm thấy trong đám đông, nhìn hai người đáng thương nọ bị bác sĩ Sở hạ thấp không ngóc đầu lên nổi, hơn nữa bọn họ là do chủ nhiệm Chu sắp xếp, cô vội vàng nói đỡ: “Bác Sở à, cháu thấy họ rất thích hợp. Ở đây, cháu cũng không cần kiến thức chuyên môn, nếu thành tích quá tốt mà đi theo cháu thì lại rất lãng phí nhân tài. Bọn họ rất tích hợp.”
Hai nhân viên bảo vệ: “…”
Chủ nhiệm Chu cười to: “Đúng vậy đó, nếu Tiểu Tô đã vừa ý vậy thì cứ thế mà làm. Tôn Hiểu Phương, Diêu Lượng, sau này hai người hãy theo bác sĩ Tô mà học tập. Đừng nhìn thấy tuổi con bé còn nhỏ mà xem thường, thế mà bản lĩnh không nhỏ đâu. Đây là cơ hội tốt, hai người phải theo sát không rời việc học đấy.”