Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 508 - Người Mới

Chương 508 - Người mới
Chương 508 - Người mới

Chương 508: Người mới

Tôn Hiểu Phương khá nhanh nhẹn, cười đáp: “Cảm ơn chủ nhiệm và bác sĩ Sở, sau này chúng cháu nhất định sẽ không rời bác sĩ Tô nửa bước.”

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có chỗ đứng chính thức rồi.

Tô Thanh Hòa tưởng rằng hai người này nói không rời nửa bước chỉ là hành động khoa trương thôi, kết quả lúc cô tan ca đến căn tin ăn cơm, hai người kia vẫn lẽo đẽo theo cô.

Tô Thanh Hòa lẳng lặng ăn xong cơm, sau đó thì về nhà, hai người này vẫn đi theo cô... Đến cửa: “Bác sĩ Tô, có chuyện gì thì cứ gọi cho chúng tôi.”

“Hai người về nghỉ ngơi đi, buổi trưa là thời gian để nghỉ ngơi.”

Tôn Hiểu Phương cười đáp: “Không sao đâu, không phải là buổi chiều chị phải ra ngoài sao? Để tôi nói Diêu Lượng lái xe đến. Kỹ năng lái xe của anh ấy rất giỏi, đã từng học qua ở trường.”

“Tôi muốn tự mình lái…”

“Như thế sao được, lái xe sẽ rất mệt, chị cứ việc nghỉ ngơi. Nếu chiều muốn đi thì nói với Diêu Lượng, anh ấy biết đường đấy.”

Tô Thanh Hòa nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hai người chỉ có thể nói: “Vậy hai người vào nhà ngồi đi, tôi ngủ trưa một lát.”

Hai người cũng không khách khí đi theo Tô Thanh Hòa vào trong nhà, nghiêm chỉnh ngồi ở phòng khách.

Vào nhà, Tô Thanh Hòa căng thẳng hỏi: “Hệ thống, hai người này không phải là người bình thường đúng không, có phải là đặc vụ không vậy?”

“Không phải.”

Nghe được câu trả lời chắc chắn của hệ thống, Tô Thanh Hòa mới thấy yên tâm trong lòng. Ngộ nhỡ có một đặc vụ bên cạnh mình, cảm giác đó thật sự rất không tốt.

Ngủ được nửa tiếng, tinh thần Tô Thanh Hòa đã tỉnh táo hơn. Đối với một người đã lâu không có thời gian nghỉ ngơi như cô, đột nhiên có thể thả lỏng nghỉ ngơi nửa tiếng đã tương đương với việc được ăn một bữa siêu cấp hài lòng sau khi đói bụng.

Cô vừa đi ra, Diêu Lượng đã nghe thấy tiếng động, chẳng nói câu nào đã đi ra cửa.

Tô Thanh Hòa cho rằng cậu ta muốn quay lại làm việc, cô cũng không nói gì. Dù sao người ta có theo cô hay không, cô cũng không có ý kiến, không cần thiết phải kiểm soát sự tự do cá nhân của người khác.

Sau khi rửa mặt, cô dự định sẽ cùng Tôn Hiểu Phương đi tìm xe, trong lòng thầm vui mừng về việc Diêu Lượng rời đi, như vậy cô có thể tự mình lái xe.

Nhưng vừa đến cửa đã nhìn thấy Diêu Lượng dừng xe đứng đó hơn nữa còn đang kiểm tra mọi thứ trong ngoài của xe.

Nhìn thấy Tô Thanh Hòa, cậu ta ý thức được vội ngồi vào ghế lái.

Tô Thanh Hòa lập tức nhìn cậu ta đầy bái phục, người này trông thì thật thà, không thích nói chuyện, năng lực làm việc lại rất hiệu quả. Nếu bản thân thật sự là một cán bộ kỳ cựu, một trợ lý như vậy thực sự rất thích, muốn cũng chưa chắc có được. Không cần nói, việc gì cũng làm rất tốt. Người như vậy mà đến làm việc trong bệnh viện thật sự rất phí, thích hợp chăm lo cho cán bộ kỳ cựu hơn, giống như trợ lý kim bài gì đó.

“À… đồng chí Diêu Lượng, tôi cũng biết lái xe. Tôi lái khá tốt. Hôm nay để tôi tự lái.” Cô thật sự không có thời gian ra ngoài dạo phố đâu, cô phải học lái xe, phải lái được xe!

Diêu Lượng nhìn Tô Thanh Hòa, ánh mắt Tô Thanh Hòa rất kiên định.

Tôn Hiểu Phương vội nói: “Diêu Lượng, anh ngồi ở ghế phụ để bác sĩ Tô tự lái đi.”

Sau đó nháy mắt với cậu ta, khiến bác sĩ Tô người ta tức giận rồi, bọn họ sẽ bị đuổi đi đấy.

Diêu Lượng thật thà bước xuống, sau đó mở cửa xe cho Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm ngồi vào. Cảm thấy hai người trợ lý này thật sự rất chính trực. Một người chăm chỉ, một người có thể đoán ý dựa vào sắc mặt người khác. Sự kết hợp này rất hoàn hảo.

“Hai người bám cho chặt, tôi xuất phát đây.” Tô Thanh Hòa quay đầu lại nhắn nhủ. Tiêu chuẩn đánh giá của nhiệm vụ lần này là muốn cô phải lái như bay, không giống như lần trước dựa việc chạy hết đoạn đường. Độ khó so với trước cao hơn nhiều.

Tôn Hiểu Phương cười đáp: “Bác sĩ Tô, chị cứ đi đi, không sao đâu.”

Tô Thanh Hòa gật đầu, sau đó chậm rãi lái xe ra khỏi cửa bệnh viện. Vào đường lớn, nhìn thấy đường vắng thì đạp mạnh chân ga, xe chợt lao vút về trước.

Hai người trong xe vội vàng bám chặt.

Vẻ mặt đầy kinh sợ nhìn Tô Thanh Hòa đang tràn trề hăng hái.

Tâm trạng lúc này của Tô Thanh Hòa rất tốt. Trước đó, cô cho rằng xe jeep rất khó lái, kết quả phát hiện rất dễ lái còn cảm thấy thuận tay nữa. Càng lái càng êm.

Dọc đường, lắc lư từ trái sang phải, trên nhảy dưới tránh.

Tô Thanh Hòa còn thử drift xe một lần. Không thành công, lại một lần nữa, lại không thành công. Lúc này mới nhụt chí dừng lại. Nhìn sang người bên cạnh…

[Một chiếc xe được xem như đang drift, trước khi vào góc cua góc trượt ở phía sau lớn hơn phía trước và bánh trước xoay ở hướng đối diện so với góc cua. Ví dụ như chiếc xe rẽ trái trong khi bánh phía trước đang ở vị trí rẽ phải.]

Bình Luận (0)
Comment