Chương 509: Lại gặp nguy hiểm 1
“Này, vừa nãy tôi lái quá vui, quên mất là còn có hai người trong xe… Hai người vẫn ổn chứ?”
Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng sắc mặt trắng bệch gật đầu. Sau đó thò đầu ra cửa sổ xe để ói.
Tô Thanh Hòa không thể tiếp tục lái như vậy nữa, đợi hai người họ ói xong cô mới nói: “Không thì tôi đưa hai người về, tôi tự ra ngoài. Hai người xem, tôi lái xe rất thành thạo. Không cần hai người đi theo đâu.”
Tôn Hiểu Phương vội khoát tay: “Không cần, bác sĩ Tô, chúng tôi không sao. Chị lái xe rất giỏi, chúng tôi thấy rất kích thích. Chỉ là, bác sĩ Tô, chị lái xe thật sự rất mãnh liệt.”
Tô Thanh Hòa lúng túng: “Tôi là kiểu người thích thách thức giới hạn, tìm kiếm kích thích.” Mới là lạ, đây là nhiệm vụ của hệ thống!
Tôn Hiểu Phương cảm thấy ý nghĩ của thiên tài thực sự rất khác biệt. Chẳng trách trước đó phía trên có nhắn nhủ, cư xử với những người có bộ óc khác với người thường, nhất định đừng dùng cách cư xử với người thường để nhìn nhận họ. Thậm chí thân phận của mình cũng không để công khai, tránh ảnh hưởng đến việc nghiên cứu của bọn họ.
Xe lại lần nữa lăn bánh, vì có người ngồi bên cạnh, Tô Thanh Hòa cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Ổn định lái xe chạy vào trong thành phố. Đã vào thành phố thì không thể để chuyến đi này vô ích được, ba người dừng xe lại ở trung tâm mua sắm Quốc Doanh.
Trong nhà không thiếu thứ gì, Tô Thanh Hòa mua một ít vải bông đem về định sẽ làm tã lót cho con mình. Nhân dịp lần này có thời gian thì chuẩn bị trước, tránh đợi đến lúc bụng lớn hơn sẽ không có thời gian.
Tô Thanh Hòa tạm thời không có ý định sẽ nói với người trong nhà chuyện bản thân mang thai. Cô hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân, mẹ ruột của cô sau bao vất vả đã có sự nghiệp của riêng mình, đang rất hạnh phúc, không thể để bà lại cứ quẩn quanh bên cô. Mẹ chồng thì có cha chồng bên cạnh, cũng không cần thiết. Đợi đến khi bụng lớn hơn thì nói với bọn họ một tiếng.
Cầm lấy tấm vải lại mua một ít đồ dùng học tập, Tô Thanh Hòa vội chuẩn bị trở về. Còn hỏi hai người bên cạnh có muốn mua gì hay không, hai người họ đều lắc đầu.
Vào trong xe, Tô Thanh Hòa vội lái xe đi. Trên đường trở về, trong lòng lại thấy ngứa ngáy, hiếm khi được lái xe nên muốn thăng cấp sớm một chút. Nhưng trong xe có người, lái xe quá nhanh dường như không ổn cho lắm. Chỉ có thể kìm lại, lái xe chầm chậm.
Từ trong thành phố đến bệnh viện quân y cũng không tính là xa, chỉ mất nửa giờ lái xe.
Hiện tại, vì là buổi chiều nên trên đường không có nhiều người.
Đang lúc Tô Thanh Hòa cảm thấy tiếc nuối thì đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng xe gầm rú. Quay đầu nhìn, là một chiếc xe tải đi với tốc độ không quá nhanh. Thấy vậy, Tô Thanh Hòa vội lái xe sang làn đường khác.
Kết quả, chiếc xe kia giống như không nghe theo sự điều khiển, vẫn lao về phía xe bọn họ.
“Thông báo có nguy hiểm, thông báo có nguy hiểm, có nguy hiểm, đặc vụ đang đến gần.”
Tô Thanh Hòa rùng mình vội vàng đạp mạnh chân ga trước mặt.
Tôn Hiểu Phương nghiêm túc nói: “Diêu Lượng, có chuyện rồi!”
Diêu Lượng gật đầu, mở cửa xe muốn nhảy ra ngoài, Tô Thanh Hòa đã kéo cậu ta lại: “Làm gì vậy, không muốn sống nữa à, ngồi cho vững!”
Sau đó ra sức đạp chân ga.
Xe tải lớn phía sau vẫn đang đuổi theo sát đuôi xe, Diêu Lượng nhìn thấy tình hình nguy hiểm vội rút súng, dơ ra ngoài cửa sổ, muốn bắn nổ lốp xe của đối phương. Còn chưa kịp ra tay đã nhìn thấy chiếc xe jeep bản thân đang ngồi có gì đó sai sai, phía trước có một cái cây đại thụ vậy mà xe vẫn phóng nhanh về trước dường như muốn đâm vào nó vậy!
“Bác sĩ Tô, phía trước có vật cản!” Tôn Hiểu Phương hét lớn.
“Biết rồi, đừng la! Bám cho chắc!” Trên trán đổ đầy mồ hôi, Tô Thanh Hòa nhìn chằm chằm phía trước, sau đó còn cách hai mét thì đánh một cú drift mạnh mẽ, cấp tốc tránh được cây đại thụ.
Nghe thấy một tiếng ầm lớn phía sau, xe tải đâm vào gốc cây rồi dừng lại.
Diêu Lượng lặng lẽ nhét khẩu súng vào túi.
“Bác sĩ Tô, dừng xe lại, chúng ta qua đó một lát.” Tôn Hiểu Phương đề nghị. Chiếc xe tải lớn kia đương nhiên là có vấn đề.
Cả người Tô Thanh Hòa run lên, vừa lái xe vừa nói: “Có gì đâu mà xem, về thôi.” Trong xe kia thật ra có một đặc vụ đấy!
“Đinh… Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, thưởng 10 điểm kỹ năng, một chiếc xe jeep. Mong ký chủ sẽ tiếp tục cố gắng.”
Tô Thanh Hòa: “…” Không cố gắng là không muốn sống nữa!
Sau khi trở về bệnh viện, Diêu Lượng xuống xe rồi chạy đi, Tô Thanh Hòa cảm thấy đứa trẻ này có thể là bị dọa sợ rồi nên cũng không để ý đến cậu ta.
Ngược lại, Tôn Hiểu Phương lại không rời cô nửa bước. Tô Thanh Hòa trấn an: “Không cần sợ, mọi người cũng đến bệnh viện rồi, tôi tìm chủ nhiệm báo cáo tình hình trước. Sau này tôi sẽ không ra ngoài nữa.”