Cảm ơn bạn NhunNhun0606 đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 510: Lại gặp nguy hiểm 2
Tôn Hiểu Phương tỏ vẻ như khóc không ra nước mắt, từ khi nào mà nhân viên bảo vệ cần người khác bảo vệ vậy.
Nếu để truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ bị tổ chức phê bình. Thế này lại còn bị chê cười nữa chứ!
Chủ nhiệm Chu bên này sau khi biết rõ tình hình thì sợ đến tái mặt mũi vội tìm viện trưởng Hình. Viện trưởng Hình lập tức gọi điện báo cáo tình hình cho quân khu. Loại chuyện thế này thực ra rất nguy hiểm đấy. Con đường kia rất gần quân khu lại có thể xảy ra chuyện này.
Rất nhanh quân khu đã phái người đến xem xét tình hình. Không còn người, chỉ còn lại xe. Là loại xe của một công ty vận chuyển trong thành phố. Hôm đó, tài xế tạm thời lái xe vận chuyển của công ty, hiện tại không tìm được tài xế. Cuộc điều tra đang diễn ra trong thành phố.
Tô Thanh Hòa đã bình tĩnh trở lại, cô phát hiện bản thân của hiện tại “được” đặc vụ huấn luyện đặc biệt nên lá gan cũng đã lớn lên không ít. Lúc về đến nhà, cô còn có tâm trạng nấu một bữa chiêu đãi Tôn Hiểu Phương.
Diêu Lượng rất nhanh cũng đã trở lại với vẻ mặt bình tĩnh.
Tô Thanh Hòa an ủi: “Không sao, không cần phải sợ. Sau này, chúng ta ít ra ngoài là được. Dù sao đây cũng là biên cương, gần đây tình trạng bất ổn tăng lên, xảy ra chuyện là bình thường. Thanh niên trẻ tuổi phải can đảm hơn một chút. Có thời gian tôi sẽ dạy cho hai người vài chiêu. Lúc tôi ở trường đã từng học qua Thái Cực đấy, người thầy trước kia của tôi đã từng tham gia đánh đám quỷ Nhật.”
Diêu Lượng gật đầu lia lịa.
Đợi đến lúc Tô Thanh Hòa nghỉ ngơi rồi, hai người mới rời đi, Tôn Hiểu Phương hỏi: “Bắt được chưa?”
“Được rồi, tất cả đều bị đâm đến hôn mê. Nghe nói sau khi làm xong là có thể xuất ngoại. Kết quả, lúc chúng ta đi theo gã để tìm người, căn bản là không tìm thấy bóng dáng của những người kia. Rõ ràng là đã bị người khác lợi dụng rồi.”
“Bọn chó chết, chắc là ngứa mắt chúng ta.” Tôn Hiểu Phương tức giận.
Diêu Lượng: “Cấp trên muốn chúng ta tiếp tục ở lại bên cạnh đồng chí Tô Thanh Hòa. Hiện tại, chị ấy đã hoàn thành một hạng mục nghiên cứu, đợi đến khi kết quả thử nghiệm lâm sàng thành công, tác dụng sẽ không thua kém gì Penicilin.”
“Ngày mai tôi sẽ bàn bạc với bác sĩ Tô, xem có thể đến ở nhà của chị ấy được hay không.”
Tô Thanh Hòa đang thăng cấp ở trong nhà. Tuy rằng ban ngày rất nguy hiểm nhưng sau khi nhìn thấy thành quả của bản thân, vết thương trong lòng cô rất nhanh đã bị thổi bay, tập trung tinh thần muốn nhanh chóng thăng cấp, sau đó đi tìm thầy học.
Sau khi phòng học mô phỏng được thăng cấp, Tô Thanh Hòa cũng cảm thấy phòng học khác hẳn, diện tích bên trong lớn hơn rất nhiều còn phân ra từng khu vực, có phòng phẫu thuật, phòng học còn có phòng thí nghiệm.
Hơn nữa, bên cột lựa chọn bệnh nhân còn có cột lựa chọn giáo sư. Tô Thanh Hòa bấm mở thì thấy tất cả các khoa đều có giáo sư. Nhưng phí thu rất đắt. Thấp nhất là mười tinh tệ một giờ.
Tô Thanh Hòa tìm một người khoa ngoại thương, giáo sư rẻ nhất cũng đã mười tinh tệ, đắt nhất là mấy trăm. Hơn một nghìn cũng có.
Nhìn qua giá tiền này, Tô Thanh Hòa cảm thấy đau răng.
Cô cảm thán: “Tri thức quả nhiên là vô giá.”
Tô Thanh Hòa thấy vẫn còn sớm nên muốn thử xem giáo sư dạy học. Sau khi bấm mở đã chọn một giáo sư phẫu thuật hộp sọ.
Hiện tại, ở các phương diện khác cô khá ổn, phẫu thuật hộp sọ này cũng chỉ ở mức trung bình. Học thêm một chút là ổn.
Vừa ấn vào, một cô giáo đeo kính đã xuất hiện trước mắt, bà ấy nhìn Tô Thanh Hòa không thuận mắt: “Kiến thức đơn giản như vậy cũng cần tôi đích thân dạy. Phế vật vô dụng!”
Tô Thanh Hòa: “…Hệ thống, đây là người thật hay người giả.”
“Giống với bệnh nhân.”
“Hệ thống, tôi đưa tiền, mi tìm cho tôi một người bình thường một chút không được sao?”
“Ký chủ, đây là giáo sư mà cô đã tự chọn.”
…
Tô Thanh Hòa nhớ đến dáng vẻ mắng chửi người khác của bác sĩ Sở, thấy rằng con người không thể quá kiêu ngạo. Vừa mới vui mừng vì bản thân không bị trách móc thì sắp có người khác đến trách móc.
Nhưng đây là do bản thân trả tiền đấy, đây không phải là dùng tiền của mình để rước khổ vào thân sao? Người ta bảo khách hàng là thượng đế mà? Đột nhiên muốn mắng chửi người!
“Thân ái nhắc nhở ký chủ, giáo sư cũng như bệnh nhân, nếu nguyên nhân rời đi bắt nguồn từ ký chủ thì cô sẽ mất cả hai, người lẫn tiền. Mong ký chủ kiềm chế cảm xúc của mình. Ký chủ, nhân viên y tế phải giữ tâm lặng như nước.”
“...”
Tô Thanh Hòa đè nén tức giận trong lòng, mỉm cười nhìn cô giáo: “Thưa cô, chúng ta bắt đầu học đi.”
“Mở mắt to ra mà xem, tôi chỉ giảng một lần, nghe không hiểu thì chính là đồ vô dụng!”
Tô Thanh Hòa mỉm cười gật đầu. Khống chế bản thân không được ra tay thiếu suy nghĩ.