Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 511 - Chương 511 - Phẫu Thuật Hộp Sọ

Chương 511 - Phẫu thuật hộp sọ
Chương 511 - Phẫu thuật hộp sọ

Chương 511: Phẫu thuật hộp sọ

Học tập cần có thiết bị, những thứ này đều do bản thân Tô Thanh Hòa tự cung cấp, quan trọng là Tô Thanh Hòa còn phải bỏ tiền túi ra mua “người bệnh”.

Tô Thanh Hòa ấm ức mua bệnh nhân, sau đó nhìn vị bác sĩ này mặc áo choàng trắng bắt đầu làm phẫu thuật.

Cũng may, tuy rằng vị bác sĩ này tính tình có chút nóng nảy nhưng kỹ năng cũng tỉ lệ thuận với tính tình của bà ấy. Tô Thanh Hòa nhìn chằm chằm bà ấy phẫu thuật. Một ca phẫu thuật hộp sọ đã hoàn thành trong một tiếng đồng hồ dưới bàn tay của bà ấy.

May thay, đối với kiến thức y học, Tô Thanh Hòa có thể nhìn qua một lần là đã nhớ được, nếu không đâu nhớ được từng bước làm của bà ấy.

Phẫu thuật vừa xong, một tiếng trôi qua thì giáo viên tự động biến mất.

Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm. Bị một giáo viên nghiêm khắc và xem thường nhìn chằm chằm mình, cảm giác thật sự rất không thoải mái.

Tô Thanh Hòa bắt đầu nhớ lại những động tác vừa nãy của giáo viên, sau đó tự mình mô phỏng lại bằng tay.

Luyện tập mãi đến khi quen thuộc rồi mới thôi, cô lại mua một bệnh nhân khác tới, tiến hành phẫu thuật cho anh ta.

Dù sao cũng là mới học, Tô Thanh Hòa mất khoảng hai tiếng đồng hồ mới hoàn thành xong.

Nhưng cô cũng đã rất hài lòng. Nếu bản thân cô từ từ tìm tòi, không chỉ phải đọc nhiều sách, tra các tư liệu còn phải không ngừng thực hành thì mới được. Bây giờ có giáo viên hướng dẫn, xem như thuận tiện hơn.

Về việc bị khinh bỉ thì không thành vấn đề. Chỉ cần có thể học được thứ có ích là được rồi.

Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt xong, Tô Thanh Hòa vội vàng ra ngoài. Vừa mở cửa đã nhìn thấy hai trợ lý đứng chờ bên ngoài.

Cô tò mò: “Hai người đến sớm vậy.”

“Chúng tôi là trợ lý của chị, đương nhiên phải đến sớm. Bác sĩ Tô, hôm nay chị muốn ra ngoài à, có muốn dùng xe không?”

Tô Thanh Hòa vội vã lắc đầu, cô không dám ra ngoài nữa. Bản thân còn phải học tập thật giỏi y thuật để làm nghiên cứu, hơn nữa đã thăng cấp rồi còn ra ngoài làm gì.

“Không cần, tôi không thích ra ngoài. Hôm nay đến phòng thí nghiệm.”

Tôn Hiểu Phương vui vẻ: “Bác sĩ Tô muốn nghiên cứu thuốc gì sao?”

“Không, hôm nay luyện tập phẫu thuật. Đúng rồi, vừa hay hai người cùng qua đó để học hỏi chút ít đi.”

Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng chăm chú theo sau cô.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Thanh Hòa trực tiếp cùng hai người đến phòng thí nghiệm phẫu thuật của bệnh viện.

Ở đó, tự mình luyện tập phẫu thuật hộp sọ. Một là để tiết kiệm chi phí, hai là để mọi người biết bản thân đang nghiên cứu vấn đề này, cũng sẽ không xảy ra vấn đề bất ngờ nào.

Đến phòng phẫu thuật, đầu tiên Tô Thanh Hòa dạy họ những kiến thức cơ bản thông thường, dặn họ không được chạm vào các cơ quan nội tạng trong phòng.

Tôn Hiểu Phương nghe thấy bên trong đều là nội tạng thì mím chặt môi, rõ ràng là có chút khó chịu.

Sau đó, cô ta nhìn thấy Tô Thanh Hòa đang chuyển một cái bình thuỷ tinh lớn. Cô ta và Diêu Lượng nhanh chóng lại giúp đỡ.

Tô Thanh Hòa dặn dò: “Cẩn thận, bên trong có một bộ não, đừng để bị hỏng.”

Hai người họ biến sắc.

Tô Thanh Hòa cũng không để ý họ, cô lại đi tìm mô hình người, mô hình có bộ phận não mở rộng. Cấu tạo bên trong cũng không mấy khác biệt với người thật. Sau khi chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật, Tô Thanh Hòa bắt đầu tiến hành thử nghiệm trên mô hình giả.

Tôn Hiểu Phương với vẻ mặt suy sụp đứng bên cạnh, một câu cũng không dám nói.

Đợi đến khi Tô Thanh Hòa hoàn thành, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Bác sĩ Tô à, ca phẫu thuật này để làm gì thế?”

“Tôi vừa làm là mô phỏng phẫu thuật lấy viên đạn bên trong hộp sọ.” Ở bệnh viện quân y, Tô Thanh Hòa cảm thấy bản thân nên hiểu rõ các vết thương liên quan đến đạn.

Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng nghe vậy thì đều chăm chú nhìn Tô Thanh Hòa.

Tôn Hiểu Phương hỏi: “Bác sĩ Tô, loại phẫu thuật này chị cũng có thể làm được sao, đạn bắn vào đầu còn có thể cứu được ư?”

“Nghiêm túc mà nói, chỉ cần không gây ra tổn thương quá lớn thì vẫn có thể cứu chữa, nhưng chuyện này cũng phải xem tình hình rồi mới quyết định được. Trong trường hợp đã tử vong tại chỗ thì ai cũng không thể cứu được.”

“Nếu trong đầu có gì đó cũng có thể lấy ra sao?” Diêu Lượng tò mò.

Tô Thanh Hòa hỏi: “Có gì trong đầu?”

Tôn Hiểu Phương đáp: “Ví dụ như mảnh đạn vỡ.”

“Khá khó khăn, nhưng nếu tình hình không nghiêm trọng vẫn có thể lấy ra được. Nhưng để phẫu thuật hộp sọ nhất định phải có kinh nghiệm đáng kể.” Tô Thanh Hòa tiếp tục: “Hai người còn phải học nhiều hơn nữa, cũng không thể mãi làm trợ lý cho tôi, phải học thật giỏi y thuật. Sau này có thể làm bác sĩ giỏi mới không uổng phí việc hai người học chuyên môn.”

Hai người cười ngại ngùng.

Học chuyên nghiệp khá phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment