Chương 512: Ý kiến
Vì không cần phải chạy đua với thời gian như nghiên cứu thuốc nên vào giữa trưa không quá muộn, Tô Thanh Hòa đã dẫn hai người đến nhà ăn, ăn cơm. Sau khi ăn xong thì trở về ngủ trưa.
Vì đứa bé, cuối cùng cô cũng tìm được lý do ngủ nướng.
Đợi Tô Thanh Hòa ngủ say, Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng mới nói chuyện phiếm ở phòng gần đó.
“Anh nói xem, chúng ta có nên nói cục trưởng đến xem thử không? Chẳng phải ông ấy luôn nói đau đầu à? Bác sĩ đã nói rồi, thứ đó ở lâu trong đầu rất có thể sẽ gây mất mạng.”
Diêu Lượng nghiêm túc nói: “Chuyện này, tôi thấy nên tìm hiểu kỹ hơn, dù sao bác sĩ Tô vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vẫn chưa thực hiện trên người, lỡ như thất bại thì làm sao. Đây là vấn đề khó khăn của bác sĩ Tô và cục trưởng của chúng ta.”
Tôn Hiểu Phương suy nghĩ, tạm thời cũng gác ý nghĩ đó sang một bên.
Trong phòng, Tô Thanh Hòa đang xem màn hình mỗi ngày một lần.
Trường An đang bận làm nhiệm vụ, mỗi ngày cô chỉ có thể ngắm nhìn anh một phút. Cũng không có cơ hội vào giấc mơ một lần một tuần.
Lúc này trong màn hình, Trường An đang hành quân với các binh sĩ, một đoàn người vội vã. Nhìn gương mặt gầy gò của Trường An, Tô Thanh Hòa rất đau lòng.
Đã rất lâu, Trường An không được nghỉ ngơi. Cơ bản, cách hai ba ngày bên này sẽ nhận được thưởng 200 tinh tệ.
Tổng thu nhập hiện tại của Trường An là 800 tinh tệ. ‘Phí bảo vệ’ cho đứa trẻ tạm thời xem như đã đủ. Với tốc độ cố gắng như này của Trường An, về sau dự tính sẽ có một khoản dư.
Một phút trôi qua, màn hình biến mất, trong lòng Tô Thanh Hòa cảm thấy mất mát, đưa tay sờ bụng.
Đột nhiên cô rất biết ơn đứa con, ở thời điểm này có thể đến bên cạnh mình, đến sớm như vậy.
“Cục cưng à, con xem, mẹ và cha con cố gắng như vậy, con nhất định phải lớn thật nhanh đó.”
Để nắm bắt thời gian cho việc nâng cao trình độ y học của bản thân, ban đêm Tô Thanh Hòa bèn tăng giờ làm việc, tốn tinh tệ để mời giáo viên đến dạy, ban ngày thì giam mình ở phòng thí nghiệm để tiến hành nghiên cứu.
Phòng nghiên cứu thuốc bên kia có giáo sư Lâm trông coi, cô cũng không cần lo lắng. Toàn bộ đều tập trung vào việc học của mình.
Vào lúc cô tiến hành mô phỏng phẫu thuật trong phòng thí nghiệm, giáo sư Lâm không dám rời phòng nghiên cứu thuốc vội vàng bảo trợ lý Tiểu Tống đến tìm Tô Thanh Hòa, kết quả lại được biết là không có người ở phòng thí nghiệm, không cách nào nhìn thấy người đâu. Giáo sư Lâm đành phải nhanh chóng báo cho viện trưởng Hình và chủ nhiệm Chu.
Sau khi hai người theo Tiểu Tống đến phòng nghiên cứu, rất nhanh sau đó viện trưởng đã rời khỏi phòng nghiên cứu, trở lại văn phòng gọi điện thoại.
Mười phút sau, một chiếc xe jeep chuyên dụng chở một người đàn ông trung niên mặc quân phục đến bệnh viện. Sau khi để những người bên cạnh canh gác bên ngoài phòng nghiên cứu, ba người mới cùng nhau vào phòng nghiên cứu.
Cán bộ mặc quân phục: “Thuốc này chuyên dụng cho vết thương do súng gây ra sao? Miệng vết thương lại lành nhanh như vậy ư?”
Giáo sư Lâm nghiêm túc gật đầu.
“Theo như những gì Tiểu Tô nói, thuốc này nếu như dùng trên cơ thể người, hiệu quả tốt nhất là trong vòng ba ngày, miệng vết thương sẽ từ từ lành lại. Nếu có thể mang theo bên người, đối với việc xử lý vết thương do súng gây ra thì vô cùng có hiệu quả. Tôi quan sát năm ngày liên tục, thuốc này trên cơ thể động vật trong năm ngày, miệng vết thương đã lành lại.”
Cán bộ kinh ngạc cảm thán: “Chúng ta thế mà có thể nghiên cứu ra loại thuốc như vậy. Nếu thật sự có hiệu quả như thế, sau này các chiến sĩ sẽ có thêm một tầng bảo vệ.”
Giáo sư Lâm nói: “Tuy rằng trước mắt vẫn chưa thử nghiệm trên người, nhưng trên cơ thể sống đã chứng minh cái này có thể làm sạch các tổn thương do chất hoá học trên bề mặt viên đạn gây ra.”
Viện trưởng Hình tiếp lời: “Tôi đã ngăn không cho người khác đến gần phòng nghiên cứu rồi. Về các mặt khác phải cần bên quân khu phối hợp.”
Lãnh đạo quân khu gật đầu: “Chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn của nơi này.”
Giáo sư Lâm nói: “Tôi nghĩ là cần phải hỏi ý kiến cá nhân của Tiểu Tô để đưa tư liệu tới Bắc Kinh. Đội ngũ ở đó đầy đủ hơn, thử nghiệm lâm sàng cũng vô cùng kỹ càng. Hoàn cảnh ở đây, dù sao cũng chưa được hoàn thiện.”
Đối với ý kiến này của giáo sư Lâm, viện trưởng Hình cũng không phản đối. Dù sao công việc chính của bọn họ ở bệnh viện không phải là làm nghiên cứu. Có thể hỗ trợ lớn như vậy cho nghiên cứu của Tiểu Tô đã xem như là toàn lực ủng hộ rồi. Về cơ bản, Tiểu Tô cần gì trong phòng nghiên cứu, bọn họ đều lập tức cung cấp. Xưa này chưa bao giờ thiếu đồ dùng nghiên cứu.
“Chuyện này phải nghe ý kiến của Tiểu Tô.” Viện trưởng Hình nói.