Chương 515: Nhận chức
Trên mặt Tô Thanh Hòa tràn đầy hào phóng nói: “Hiểu Phương, Diêu Lượng, buổi tối tôi mời hai người tới nhà tôi ăn một bữa. Cả hai đừng khách sáo.”
Tôn Hiểu Phương cười bảo: “Cảm ơn bác sĩ Tô!”
Tô Thanh Hòa suy nghĩ một chút, chỉ mời hai người thì không tốt lắm, còn phải kêu giáo sư Lâm. Dù sao sau khi ông ta tới quả thực đã giúp đỡ cho mình. Vì vậy Tô Thanh Hòa lại gọi thêm giáo sư Lâm. Còn bác sĩ của những khoa khác, cô cũng không định gọi. Thời này không phổ biến chuyện nhận lương mời khách ăn cơm, không thể phô trương quá.
Kết quả buổi chiều cô còn chưa đi tìm giáo sư Lâm, giáo sư Lâm đã tới tìm cô.
“Tiểu Tô à, hôm nay bác được bên trên thông báo, cháu nhận được tiền thưởng rồi đúng không?”
Tô Thanh Hòa ngẩn người, thành thật gật đầu.
Giáo sư Lâm cười bảo: “Thật ra trong viện nghiên cứu của các bác, cơ hội nhận tiền thưởng có rất nhiều. Đặc biệt là người làm nghiên cứu như cháu, tiền thưởng lại càng nhiều.”
Tô Thanh Hòa nghe ra ý gì đó, cười nói: “Giáo sư Lâm, hiện tại cháu thật sự không định đi.”
Về sau bên này sẽ xảy ra chiến tranh, chính là thời điểm cần bác sĩ.
Giáo sư Lâm nói: “Là thế này, viện trưởng Tôn của các bác đã liên lạc với bác, ông ấy nói nếu bác có thể tạm giữ chức bên Tây Nam này, vậy có phải cháu cũng có thể tạm giữ chức trong viện nghiên cứu hay không. Như vậy sau này sẽ dễ nhận thêm tiền thưởng hơn.”
Tô Thanh Hòa: “...”
“Bác sĩ Tô, thật ra theo năng lực của cháu thể hiện ra bây giờ, đến viện nghiên cứu một mình mang một dự án nghiên cứu cũng sẽ không ai hoài nghi năng lực của cháu. Nhưng các bác cũng biết tình huống của cháu, không muốn miễn cưỡng cháu. Treo cái tên, sau này có thể đến viện nghiên cứu làm nghiên cứu, hoàn toàn không ảnh hưởng gì về cuộc sống hiện tại của cháu.”
Giáo sư Lâm không ngừng nói về lợi ích.
Trong đầu Tô Thanh Hòa cũng xoay chuyển, kỳ thật cô cũng biết suy nghĩ này của viện nghiên cứu, chính là muốn cô từng bước tới viện nghiên cứu.
Tô Thanh Hòa không chú ý đến chuyện đi đâu công tác lắm, nhưng cuộc sống lý tưởng của cô không phải là làm nghiên cứu mỗi ngày. Cô hi vọng có thể làm bác sĩ, cũng có thể làm nghiên cứu, hai bên đều không trễ nải.
Nếu đến viện nghiên cứu rồi thì cô không còn cơ hội tiếp xúc với bệnh nhân nữa, chuyện đó không giống với ý nghĩ ban đầu của cô. Y dược và bệnh viện không thể tách rời.
Hơn nữa chỉ khi cô tự tay cứu người mới được thưởng tinh tệ.
Vì vậy cô không thể tới viện nghiên cứu làm việc: “Giáo sư Lâm, nếu sau khi cháu ghi danh sẽ không có gì thay đổi về công việc của cháu, cháu không có ý kiến. Nhưng cháu thật hy vọng có thể ở lại bệnh viện làm việc.”
“Bác sĩ Tô... Tuy rằng bác cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng các bác nhất định sẽ tôn trọng suy nghĩ riêng của cháu. Cháu yên tâm đi, dưới tình huống cháu không đồng ý sẽ không tiến hành điều chỉnh công việc của cháu đâu.”
Tô Thanh Hòa yên tâm, cười nói: “Vậy cháu nghe theo tổ chức sắp xếp. Nhưng chuyện này cháu còn phải thông báo với mấy người viện trưởng Hình.”
“Đấy là chuyện nên làm. Bác sẽ đi nói với bọn họ.”
Tô Thanh Hòa còn lo mấy người viện trưởng Hình sẽ có ý kiến, kết quả sau khi bọn họ biết tình huống này đều vui vẻ, không hề có chút ý kiến nào.
Chủ nhiệm Chu cười bảo: “Như vậy sau này có thuốc gì mới, bên chúng ta biết sớm hơn, dùng sớm hơn. Đây đều là tài nguyên. Tiểu Tô, cháu đã mang tới rất nhiều tiện lợi cho các bác.”
Tô Thanh Hòa không ngờ rằng còn có nhiều cong cong vẹo vẹo như vậy: “Vậy cháu đi trả lời giáo sư Lâm nhé?”
“Cháu trở về trả lời đi.” Chủ nhiệm Chu liên tục gật đầu.
Giáo sư Lâm cũng hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thông báo cho Bắc Kinh, sắp xếp một chức vụ nhân viên nghiên cứu cho Tô Thanh Hòa trong viện nghiên cứu.
Bên Bắc Kinh, giáo sư Hùng đã sắp xếp công việc xong, vừa chuẩn bị xuất phát đã nghe thấy tin tức này. Ông ta tức giận vô cùng. Bên viện nghiên cứu thật sự quyết tâm muốn cướp Tiểu Tô rồi.
Vì vậy giáo sư Hùng cũng ngựa không ngừng vó xuất phát, sợ tới trễ thì Tô Thanh Hòa sẽ trực tiếp tới viện nghiên cứu Bắc Kinh làm việc.
Trong văn phòng chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Bắc Kinh, chủ nhiệm Khương đang phân tích tình trạng bệnh nhân với người khác. Lão đồng chí cách mạng Chu Hoa đã ở trong bệnh viện được một thời gian, bây giờ cả ngày đều muốn xuất viện, không muốn ở trong bệnh viện nữa. Nhưng mảnh đạn pháo trong cơ thể ông ấy còn chưa lấy ra, đó chính là một mối nguy lớn.
Lão thủ trưởng đưa ra yêu cầu làm mọi cách để chữa cho đồng chí Chu Hoa, để đồng chí có thể nhìn tổ quốc phát triển.
Nhưng chủ nhiệm Khương không hề có biện pháp nào, cả giáo sư Hùng của đại học y khoa Bắc Kinh ông cũng đã mời tới tham mưu rất nhiều lần rồi, đều không quá chắc chắn về ca phẫu thuật này.