Chương 516: Kỳ vọng 1
Dù sao bọn họ đều chưa từng tiếp xúc ca phẫu thuật như vậy, rất dễ có nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ vẫn luôn kéo dài, mà người phụ trách ca bệnh này lại là thầy của chủ nhiệm Khương, y thuật cũng rất cao minh, nhưng bây giờ tuổi tác cao, đã sắp bảy mươi, tình trạng cơ thể cũng không chống đỡ nổi một ca phẫu thuật, vì vậy cũng không dám tùy tiện làm.
Sau khi biết tin giáo sư Hùng lên đường, thầy của chủ nhiệm Khương - bác sĩ Tôn Quốc Khởi vẻ mặt bất mãn.
“Tình trạng của đồng chí Chu Hoa còn chưa tốt, ông ta đột nhiên tới Tây Nam làm gì?”
“Thưa thầy, lão Hùng không phải người hồ đồ, ông ta đi như vậy nhất định có lý do của mình. Lần trước ông ta tới Tây Nam một chuyến chẳng phải đã mang về thành quả rất lớn sao? Lần này chắc chắn sẽ không đi không công.”
Bác sĩ Tôn thở dài: “Tuy cấy ghép nội tạng là tốt, nhưng không giải quyết được nan đề hôm nay.”
“Có lẽ ông ta có thể tìm được biện pháp ở Tây Nam. Thầy quên rồi ạ, vị bác sĩ phẫu thuật cấy ghép nội tạng ở Tây Nam đấy. Y thuật của cô bé đã được chứng minh là cực kỳ cao minh.”
Bác sĩ Tôn hỏi: “Lẽ nào con muốn kêu cô ấy tới làm phẫu thuật cho đồng chí Chu Hoa? Thầy biết vị bác sĩ kia mới chỉ đầy mười tám tuổi, còn rất trẻ.” Trẻ tuổi rất tốt, nhưng trong giới y học, độ tuổi này của cô giống như đứa trẻ mới ra đời.
Chủ nhiệm Khương đáp: “Thưa thầy, trước kia con sẽ không nghĩ vậy, nhưng bây giờ trong lòng con vẫn còn có chút mong đợi. Gần đây thầy luôn lo cho tình trạng cơ thể đồng chí Chu Hoa, có lẽ còn chưa biết thành tựu cô bé ấy đạt được hiện tại.”
Ông giải thích chi tiết về tình huống nghiên cứu thuốc gần đây của Tô Thanh Hòa với thầy của mình.
“Thưa thầy, tuy rằng cô bé ấy còn nhỏ nhưng bản lĩnh không nhỏ. Chúng ta không thể không thừa nhận, thiên phú có đôi khi là một chuyện rất vô lý. Còn nhỏ nhưng hết lần này tới lần khác lại có năng lực hơn những người lớn tuổi, học trong thời gian dài.”
Bác sĩ Tôn nghe vậy trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Con gọi điện thoại cho bên kia, kêu Hùng Chí Viễn quan sát cẩn thận, liên tục báo cáo về tình huống bên kia. Lúc cần thiết thì mời đối phương tới Bắc Kinh xem cho đồng chí Chu Hoa. Bất kể thế nào, bất cứ hi vọng nào cũng không thể từ bỏ. Hi vọng sẽ có kỳ tích.”
...
Tô Thanh Hòa không ngờ rằng giáo sư Hùng lại tới Tây Nam, hơn nữa lần này còn khoa trương hơn, vậy mà làm trợ lý cho cô giống như giáo sư Lâm, muốn tạm giữ chức ở bệnh viện không đi.
Trong văn phòng của viện trưởng Hình, Tô Thanh Hòa nhìn vẻ mặt kiên định của giáo sư Hùng, lại nhìn vẻ mặt tức giận của giáo sư Lâm, đột nhiên có chút không biết trả lời như thế nào.
Cô thoáng cái đã tìm hai người có thể làm ông mình làm trợ lý, có thể bị người ta nói là bắt nạt người già hay không.
“Giáo sư Hùng à, cháu cảm thấy mình không cần trợ lý nữa. Cháu đã có hai phụ tá, cũng làm rất tốt. Sau này chúng ta trao đổi với nhau nhiều hơn là được rồi. Cháu có rất nhiều thứ cần học tập ở mọi người.”
Giáo sư Hùng nghe vậy mấp máy môi, thất vọng nói: “Tiểu Tô à, có phải cháu hơi có ý kiến với bác không. Nếu không tại sao đồng ý lão Lâm đi theo cháu lại không đồng ý bác đi theo cháu. Bác không biết chế thuốc, nhưng bàn về ngoại khoa, ông ta cũng không bằng bác đâu.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Cô nhìn viện trưởng Hình, viện trưởng Hình lập tức cười ha ha nói: “Trình độ y học của giáo sư Hùng ai cũng rõ như ban ngày, trước khi ông ấy làm giáo sư cũng đã ở trong bệnh viện hai mươi năm rồi. Tiểu Tô à, giáo sư Hùng muốn giúp đỡ cho việc học của cháu đấy.”
Giáo sư Hùng lập tức thẳng lưng lên: “Không sai!”
“...” Tô Thanh Hòa cảm thấy bây giờ mà từ chối nữa thì không dễ coi lắm, đành phải nói: “Vậy sau này phải làm phiền giáo sư Hùng rồi.”
“Không phiền không phiền.”
Rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng Hình, giáo sư Hùng cười hỏi Tô Thanh Hòa: “Bác sĩ Tô, có chuyện gì căn dặn không?”
Tô Thanh Hòa đáp: “Gần đây cháu đang bận chuyện thí nghiệm phẫu thuật ngoại khoa, hay là buổi chiều giáo sư Hùng giao lưu trao đổi với cháu nhé?”
Giáo sư Hùng lập tức vui mừng quá đỗi, lúc ông ta đến còn lo Tô Thanh Hòa đang nghiên cứu phát minh thuốc, không ngờ rằng tới đúng lúc, thật sự quá tốt.
Buổi chiều vào phòng thí nghiệm, nhìn Tô Thanh Hòa đang thực hiện các loại phẫu thuật do vết đạn bắn, giáo sư Hùng lập tức tràn đầy phấn khởi đứng bên cạnh giúp đỡ. Ông ta còn định nhắc nhở Tô Thanh Hòa vài chuyện, kết quả phát hiện cô làm phẫu thuật rất thành thạo.