Chương 517: Kỳ vọng 2
Sau khi đi theo Tô Thanh Hòa làm việc mấy ngày, giáo sư Hùng phát hiện một trợ lý như ông ta hoàn toàn không có đất dụng võ, thật sự là một trợ lý làm việc vặt. Bởi vì về mặt chuyên môn, ông ta không giúp được cái gì cho Tô Thanh Hòa. Hình như cái gì Tô Thanh Hòa cũng biết.
Giáo sư Hùng không biết mỗi ngày Tô Thanh Hòa đều có giáo viên riêng dạy bảo, những thao tác này đều được thực hiện nhiều lần dưới sự hướng dẫn của giáo viên, bản thân lại luyện tập rất nhiều lần rồi mới tới phòng thí nghiệm tiếp tục luyện tập.
Nhìn Tô Thanh Hòa xử lý vết thương súng đạn thuận tay như vậy, đột nhiên giáo sư Hùng muốn đưa ra cho Tô Thanh Hòa một nan đề.
“Bác sĩ Tô, nếu mảnh vỡ đạn pháo bị kẹt giữa tim và phổi đã rất nhiều năm, ca phẫu thuật như vậy cháu có thực hiện được không?”
“Bây giờ cháu vẫn chưa nắm chắc.” Tô Thanh Hòa suy nghĩ một chút, lắc đầu. Tạm thời cô vẫn chưa có năng lực đó. Bây giờ cô luyện tập phẫu thuật cũng là để chuẩn bị cho chiến tranh giai đoạn sau, đều là vết thương mới. Mà loại vết thương cũ này phải lấy đồ bên trong ra, tổn hại rất lớn cho cơ thể.
Nhìn Tô Thanh Hòa lắc đầu, giáo sư Hùng cảm thấy có chút hợp tình hợp lý, dù sao cũng hơi mất mát. Suy cho cùng Tiểu Tô vẫn còn quá trẻ, còn chưa phát triển đến trình độ đó.
Theo thời tiết dần dần nóng lên, thời gian Tô Thanh Hòa dành cho phòng thí nghiệm mỗi ngày cũng càng dài.
Cô biết chiến tranh đang ngày càng đến gần.
Lúc đứa bé đầy ba tháng, bụng của Tô Thanh Hòa đã hơi nhô lên.
Tô Thanh Hòa cảm thấy mình cần phải tìm thời gian gặp đồng chí Trường An trong mơ một lần, cho anh biết con của anh đã khỏe mạnh lớn lên.
Bên kia, Cố Trường An đang dẫn binh tiếp nhận sắp xếp của đại đội trưởng Cát.
“Các đồng chí, bước chân của kẻ địch càng ngày càng gần, mặc kệ bên trên có ra lệnh hay không cũng phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nên viết thư thì viết thư, gọi điện thoại thì gọi điện thoại. Nhưng mọi chuyện không được phép nhắc tới tình hình chiến trường. Chúng ta đều là đàn ông, đừng để người nhà lo lắng.”
Nghe thấy có thể viết thư gọi điện về nhà, đám binh sĩ bên dưới đều cực kỳ hưng phấn.
Có thể liên lạc với người nhà thì không còn gì tốt hơn.
Về phần chuyện đánh trận, không ai định nói với ở nhà. Cho dù đại đội trưởng không căn dặn bọn họ cũng sẽ không nói. Ở bên ngoài chịu khổ nhiều hơn nữa cũng không thể để người nhà biết, không thể để bọn họ lo lắng.
Sau khi tan cuộc, Cố Trường An ngơ ngác đứng trong chốc lát, chuẩn bị gọi điện thoại về nhà. An thuận tiện hơn tất cả mọi người, bởi vì Thanh Miêu Nhi ở ngay trong bệnh viện quân khu, tuy rằng không gần như ở cùng một tỉnh, điện thoại có thể chuyển qua.
Vừa đi, trong lòng Cố Trường An cũng có chút không bình tĩnh. Anh không biết lát nữa mình phải nói với Thanh Miêu Nhi thế nào mới có thể khiến cô không lo lắng cho mình.
Bây giờ Thanh Miêu Nhi đang mang thai, nhất định không thể tức giận, cũng không thể đau lòng. Nhất định phải vui vẻ hạnh phúc.
…
Giữa trưa Tô Thanh Hòa vừa mới tan làm đã bị một đồng chí ở phòng thông tin gọi lại: “Bác sĩ Tô, bác sĩ Tô, chồng cô gọi điện thoại tới, cô mau nghe điện thoại đi!”
Nghe được tin tức, Tô Thanh Hòa vội vàng xoay người chạy tới phòng thông tin.
Dù sao cũng là điện thoại của nhà nước, nên không thể chờ cô tới nghe máy, đối phương để lại dãy số bảo Tô Thanh Hòa gọi lại.
Tô Thanh Hòa gọi theo dãy số được để lại, giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên, cô nghe thấy người đó hô lên một câu: “Đồng chí Cố Trường An, có người gọi lại cho cậu rồi.”
Trong điện thoại vang lên tiếng ghế đổ xuống đất.
“Thanh Miêu Nhi.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy giọng nói của anh thì trong lòng lập tức mềm nhũn, cô nhận ra giọng nói Trường An hơi run lên. “Sao anh được gọi điện thoại cho em vậy?”
“Thanh Miêu Nhi, anh không có nhiều thời gian nghe điện thoại, chỉ có ba phút thôi. Thanh Miêu Nhi, gần đây sức khỏe của em thế nào rồi, có khó chịu không? Anh biết em có thai rồi, lúc biết mình có con anh rất phấn khích. Lúc trước anh còn mơ thấy em có thai, không ngờ lại là sự thật. Thanh Miêu Nhi, em vất vả rồi. Anh không thể ở cạnh em. Đứa, đứa nhỏ có quậy em không?”
Nghe Trường An hiếm khi nói năng lộn xộn như vậy, Tô Thanh Hòa cười nói: “Đều rất tốt. Cơ thể em rất khỏe mạnh, đứa nhỏ cũng rất nghe lời. Bây giờ còn rất nhỏ, nên sẽ không quậy. Nhưng Trường An à, em cảm thấy nó đã lớn hơn một chút, bây giờ đã có thể sờ được rồi. Một thời gian nữa, nó sẽ cử động.”
Hơi thở của Cố Trường An lập tức trở nên nặng nề, anh hít sâu một hơi, mím chặt môi, mới không làm mình nức nở ra tiếng.