Chương 518: Biết tin
Anh rất nhớ Thanh Miêu Nhi, rất muốn nhìn đứa nhỏ ở trong bụng Thanh Miêu Nhi sẽ như thế nào.
“Thanh Miêu Nhi, anh không thể ở bên cạnh em, em đừng làm việc vất vả quá. Cứ thoải mái tiêu tiền cho đến khi anh về, không cần tiết kiệm đâu, mua nhiều đồ ăn ngon vào. Anh lại thăng chức rồi, bây giờ anh là trung đội trưởng, tiền lương lại tăng lên. Anh có thể nuôi em và con.”
“Trường An của chúng ta lợi hại nhất. Đồng chí Trường An, em sẽ nói với con rằng cha nó anh dũng cỡ nào. Nhưng Trường An, anh ở bên ngoài cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
“Anh hiểu mà.” Cố Trường An lau nước mắt trên khóe mắt, không dám nói nhiều với Tô Thanh Hòa.
“Thanh Miêu Nhi, anh sẽ về với hai người nhanh thôi.”
“Vâng, em chờ anh.”
Ba phút trôi qua rất nhanh, cảm giác như chưa nói gì mà đã hết thời gian. Bộ đội có kỷ luật của bộ đội, Cố Trường An cũng không thể làm trái với kỷ luật, chỉ có thể lưu luyến không rời tắt điện thoại.
Tuy trong lòng rất khổ sở, nhưng cũng rất thỏa mãn. Ít ra có thể nghe được giọng nói của Thanh Miêu Nhi.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tô Thanh Hòa đang hỏi hệ thống: “Trường An sao rồi?”
“Cuộc phản công sắp bắt đầu, bạn lữ quân nhân đã nghe thông báo. Lần này không phải nhiệm vụ nhỏ như lúc trước mà là chiến tranh thật sự, là cuộc chiến tranh đổ máu hy sinh trong lịch sử nhân loại.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Mặc dù cô đã biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng lúc nó thật sự đến thì cô vẫn cảm thấy đột nhiên khó có thể chấp nhận được.
Cô sờ vào cái bụng hơi nhô lên của mình, rồi cảm thán trong lòng, may là sau khi bé con lớn lên sẽ không có chiến tranh nữa, đất nước sẽ càng ngày càng tốt, càng ngày càng lớn mạnh.
Chỉ có người trải qua chiến tranh thật sự mới biết, đất nước hòa bình trong tương lai làm người ta mong muốn cỡ nào.
Trong xưởng sản xuất thuốc Bắc Kinh đang tăng ca thêm giờ để sản xuất các loại thuốc mới, đặc biệt là thuốc mỡ dành cho quân nhân, trước mắt chỉ cung cấp cho bộ đội sử dụng.
Mấy cán bộ mặc quân phục đến kiểm tra quá trình sản xuất. Sau khi kiểm tra xong, mấy binh lính trẻ bê từng thùng thuốc chuẩn bị vận chuyển đến Tây Nam.
Một cán bộ mặc quân phục cầm lấy một ống thuốc mỡ: “Hiệu quả thật sự tốt sao?”
Bên cạnh có người nói giỡn: “Ông tự bắn mình một phát đi, thử xem sẽ biết.”
Quản lý xưởng sản xuất nói: “Những người đã sử dụng loại thuốc này đều thấy có hiệu quả, sau khi kiểm tra xem có phản ứng phụ gì không, chúng tôi mới bắt đầu điều chế. Trong loại thuốc mỡ này không có bất cứ thành phần nào có hại với thân thể, nên không cần lo lắng nó sẽ có vấn đề gì với cơ thể. Đây là một loại thuốc mỡ có thể được phổ biến, rất thích hợp với quân nhân. Tôi cảm thấy sau này có thể sửa đổi lại cho nhân dân sử dụng.”
“Thứ này rất tốt, sau này nếu giàu có tôi sẽ cho mỗi người một cái, nếu bị thương mà không để ý sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.”
Quản lý xưởng đáp: “Điều đáng tiếc duy nhất là thuốc này chỉ dùng để chữa trị vết thương do súng. Nếu bị đạn bắn vào người thì chỉ có thể ngăn ngừa vết thương chuyển biến xấu, vẫn nên làm phẫu thuật.”
Cán bộ mặc quân phục cười ha ha: “Ông tham quá rồi đấy, có loại thuốc này là chúng tôi thỏa mãn rồi. Trước kia lúc đánh giặc, đừng nói đến thuốc, có thể tìm được chút nước muối rửa miệng vết thương đã không dễ rồi. Bây giờ đất nước đang phát triển. Haiz, vậy nên mới nói nhân tài quan trọng. Người làm cán bộ chúng tôi đều phải học văn hóa, không phải không có lý. Nếu không có văn hóa, thì sao có thể phát minh ra thứ tốt như vậy dược? Đến khi đánh được những tên không biết xấu hổ đó, chúng tôi sẽ đến cảm ơn vị đồng chí này.”
…
Tô Thanh Hòa nhận được thư từ trường y học ở tỉnh thành, do Nghiêm Phương Phương gửi tới. Trong thư viết rằng năm nay người trong phòng ký túc xá đều xin nhảy lớp. Nguyên nhân là bây giờ trường cấp ba ở tỉnh thành đang tuyển học sinh cho quân đội. Vốn dĩ họ muốn xin làm điều dưỡng ở chiến trường nhưng lại bị từ chối. Bởi vì họ còn chưa tốt nghiệp, không có tư cách chữa trị cho người bệnh. Họ đều rất hâm mộ Tô Thanh Hòa, có thể đi làm và thực hiện được ước mơ của mình sớm như vậy. Cho nên họ dốc lòng muốn học tập Tô Thanh Hòa, sớm ngày hoàn thành việc học, làm một người tài giỏi có ích cho xã hội.
Tô Thanh Hòa rất vui khi nhận được thư, nhưng sau khi nhìn thấy tin tức tuyển học sinh cho quân đội, Tô Thanh Hòa lập tức cảm thấy không tốt.
Ngay cả tỉnh thành cũng biết tin, không phải nhà mẹ đẻ và nhà chồng cũng biết hết rồi chứ?
Dù sao cha chồng cô cũng làm trong huyện ủy, những việc này đều phải qua tay ông. Mẹ cô là cán bộ trong công xã nên có thể sẽ biết.