Chương 519: Ầm ĩ
Cô vốn không muốn mọi người trong nhà lo lắng, lúc này đúng là không giấu được. Hy vọng mọi người trong nhà có thể bình tĩnh.
Trong huyện ủy huyện Hồ Gia, giọng nói đau khổ của mẹ Cố còn phiêu đãng trong sân, cả huyện ủy đều duỗi dài lỗ tai nghe.
Mẹ Cố vừa khóc một tiếng, trong nhà bộ trưởng bộ Lý ban tuyên giáo ở cách vách cũng vang lên tiếng khóc.
Con trai hai nhà đều phải ra ngoài tham gia quân ngũ, hơn nữa còn đi cùng một chỗ —— Tây Nam.
Vốn dĩ hai nhà đều cảm thấy con trai nhà mình vào bộ đội sẽ tốt hơn, con trai nhà họ Lý – Lý Hiểu Huy vừa vào bộ đội đã được phân vào đại đội tốt. Đứa con trai không có tiền đồ của nhà họ Cố vào bộ đội thì như biến thành người khác, cũng được phân vào một đại đội tốt. Hai nhà thường hay khoe khoang, mọi người trong huyện nghe thì thấy rất sung sướng. Kết quả tin tức phải đánh giặc truyền ra, toàn bộ huyện ủy đều không yên ổn.
Người trong hai nhà thay phiên nhau khóc lóc om sòm. Hôm nay tiếng khóc trong nhà họ Cố to hơn nhà họ Lý bởi vì mẹ vợ thằng ba cũng tới.
“Thanh Miêu Nhi của mẹ, sao số con lại khổ như vậy chứ ——”
Cao Tú Lan cũng khóc lóc trong nhà họ Cố.
Mẹ Cố kéo tay Cao Tú Lan: “Thông gia, chúng ta số khổ. Hai tâm can bảo bối đều gặp khó khăn, phải chịu bao nhiêu khổ sở. Tôi ấp trong lòng bàn tay nuôi nó lớn lên, bây giờ ra ngoài lại chịu khổ không ít——”
“Thanh Miêu Nhi của tôi cũng khổ.” Cao Tú Lan lau nước mắt.
Bí thư Cố và mọi người trong nhà họ Cố đều yên lặng nhìn hai người, không dám nói câu nào.
Vốn dĩ mọi người trong nhà không muốn nói chuyện này cho mẹ Cố, để mẹ Cố đỡ phải lo lắng. Nhưng nhà họ Lý lại làm ầm ĩ lên, mẹ Cố ở bên cạnh nghe thấy thì cũng bắt đầu ầm ĩ trong nhà.
Đáng sợ hơn là mẹ vợ cậu ba biết tin rồi đến đây, hai người ôm nhau khóc, khóc từ trưa đến chiều. Tình huống này, mọi người trong nhà không dám đi làm, chỉ có thể ở trong nhà nhìn.
Hơn nữa không ai dám nói một lời. Dù sao lúc trước người bắt em ba đi tòng quân, ai cũng có phần. Lúc này ai cũng lo lắng mẹ Cố sẽ liều mạng với mình.
Vẫn là Bí thư Cố không nhịn được: “Được rồi, được rồi, không phải còn chưa bắt đầu đánh sao, với lại lực lượng của nước ta lớn mạnh, mấy tên nhãi ranh kia hoàn toàn không đáng sợ. Năm đó chúng ta đánh cho bọn Mỹ chạy mất, bây giờ thì sợ gì bọn chúng?”
“Đừng cho là tôi không biết, cho dù thắng hay thua cũng sẽ có người hy sinh.” Mẹ Cố lau nước mắt: “Viên đạn không có mắt. Lỡ như Trường An xảy ra chuyện thì tôi sống sao, còn Thanh Miêu Nhi thì sao?”
Mẹ Cố vừa nghĩ đến cảnh tượng đó thì lập tức cảm thấy tim mình đau như bị móc ra.
Cao Tú Lan cũng đau lòng khóc lóc: “Thanh Miêu Nhi nhà tôi chỉ có một mình còn đáng thương hơn. Biết tin chúng ta có thể khóc cùng nhau, còn con bé khóc với ai? Một mình sợ hãi mà không có ai để chia sẻ.”
Bí thư Cố: “… Tóm lại hai người không thể đến đó.”
Mẹ Cố và Cao Tú Lan nhìn về phía ông: “Chúng tôi định làm như vậy!”
Đến lúc này, phải cố gắng vượt qua khó khăn, tuy vừa khổ vừa mệt, nhưng phải ở bên cạnh đứa nhỏ của mình. Không thể để đứa nhỏ ở đó chịu khổ chịu tội mà không có ai bên cạnh.
Những lúc như này, bí thư Cố không thể ngăn được hai người, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Cao Tú Lan vội vàng chạy về quê dọn đồ trong nhà, rồi đến công xã xin nghỉ.
Mới vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, là tiếng khóc của cháu trai mới sinh.
Bởi vì phải chăm con nên Điền Tiểu Mai chỉ ở nhà không phải làm ruộng.
Thấy Cao Tú Lan đã về, cô ta nhanh chóng nói: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”
Cao Tú Lan liếc cô ta một cái: “Con hỏi làm gì, chăm sóc Tam Bảo cho tốt đi. Trong nhà ăn uống đủ, sao lại để nó khóc như vậy.”
Điền Tiểu Mai tủi thân đáp: “Mẹ ơi, con đã cho thằng bé ăn no rồi, nhưng hai ngày nay nó cứ khóc mãi thôi.”
Cao Tú Lan nhanh chóng duỗi tay bế, đứa nhỏ lập tức không khóc nữa.
Điền Tiểu Mai thấy tình huống này, trong lòng cảm thấy vui sướng hài lòng, ai da chắc chắn con trai mình rất thông minh, mới nhỏ đã biết phải lấy lòng bà nội.
Cao Tú Lan thấy dáng vẻ nín khóc của đứa nhỏ thì nói: “Ai dạy cho cái tính này thế, bắt cái bộ xương già này bế! Con trai mà làm nũng cái gì? Không nghe lời thì đánh, khi còn nhỏ cha nó bị đánh không ít đâu.”
Sau đó nhét đứa nhỏ vào trong lòng Điền Tiểu Mai.
Điền Tiểu Mai: “…”
…
Buổi tối sau khi người nhà họ Tô trở về, Cao Tú Lan mới tuyên bố mình chuẩn bị đi Tây Nam.
Ba anh em Tô Ái Quốc sợ ngây người.