Cảm ơn bạn Dung@1990 đã gửi kim phiếu cho truyện ^^
Chương 521: Lên đường 2
Dù vậy, bí thư Cố vẫn ngồi tàu hỏa tiễn hai người đến tỉnh thành, dọc theo đường đi vẫn luôn dặn dò.
Mẹ Cố có chút không kiên nhẫn: “Được rồi ông Cố, tôi và bà thông gia đều đã làm mẹ rồi, có gì không yên tâm chứ. Bà thông gia còn không sợ gì hết.”
Cao Tú Lan ưỡn thẳng sống lưng, cơ thể gầy yếu vô cùng khí thế: “Tên nào không thành thật dám trêu bà đây, tôi sẽ dùng gậy cán bột gõ chết nó!”
Mẹ Cố nhìn bà ấy với vẻ mặt sùng bái.
Bí thư Cố: “…”
Cuối cùng ông vẫn không yên tâm hai bà già đến một nơi xa như vậy, lúc đi thì tốt rồi, dù sao vẫn có người đưa lên xe, tới nơi rồi thì không có ai dẫn đi, hai người này còn ít đi xa nhà, không biết có xảy ra chuyện gì không. Cho nên sau khi đưa hai người lên xe, bí thư Cố nhanh chóng đến bưu cục ở tỉnh thành gọi điện thoại tới Tây Nam.
Trải qua vài lần chuyển tiếp, cuối cùng cũng liên lạc được với bệnh viện Tây Nam. Tô Thanh Hòa đang ở trong phòng thí nghiệm nên bí thư Cố không gặp được, chỉ có thể nhờ phòng thông tin truyền tin cho Tô Thanh Hòa.
Hai ngày nay Tô Thanh Hòa vẫn luôn lo rằng người trong nhà biết tin tức, có thể sẽ làm ầm ĩ hay không.
Trong lòng rối rắm cô định gọi điện thoại về nhà.
Buổi chiều sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cô lập tức đi tới phòng thông tin.
Mới bước vào phòng thông tin, một nhân viên đã mừng rỡ nói: “Bác sĩ Tô, trùng hợp quá, tôi đang chuẩn bị đi tìm cô đấy. Người nhà cô mới gọi điện thoại đến đây. Nói là mẹ cô và mẹ chồng cô đang xuất phát đến đây gặp cô, hôm nay mới lên tàu, hai giờ chiều ba ngày nữa là đến nơi, đến lúc đó cô hãy đi đón hai người ấy.”
Tô Thanh Hòa nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm. Tình huống gì đây, hai mẹ đều chạy tới?!
Cô biết ngay người trong nhà biết tin chắc chắn sẽ không bình tĩnh được.
Buổi tối Tô Thanh Hòa không học, mà đi dọn dẹp đồ đạc trong nhà, dọn dẹp căn phòng cách vách cho hai bà ở. Bình thường trong nhà luôn chỉnh tề sạch sẽ, lúc này cũng không tốn sức nhiều.
Ngày hôm sau, cô lập tức xin mượn xe của bộ phận hậu cần, chuẩn bị hai ngày sau đi đón mẹ và mẹ chồng.
Nghe nói Tô Thanh Hòa muốn ra ngoài, Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng lại bắt đầu khẩn trương cao độ. Bây giờ Tây Nam đang xảy ra xung đột ở biên cảnh, nên thế cục có chút loạn, lúc này lo rằng sẽ có người nhân lúc hỗn loạn mà gây chuyện.
Hôm nay là ngày Cao Tú Lan và mẹ Cố tới, Tô Thanh Hòa tùy tiện ăn một bữa cơm trưa, rồi nhanh chóng xuất phát đi đón hai người. Lần này cô không giành lái xe mà để Diêu Lượng lái. Còn cô thì ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi. Cô nghĩ nếu lát nữa hai mẹ sốt ruột vì chuyện của Trường An thì mình nên làm gì đây.
Nghĩ ngợi một lúc, cô đột nhiên sờ vào bụng mình.
Tới ga tàu, Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương một người đi một bên bảo vệ Tô Thanh Hòa ở giữa, đi đến sân ga đón người.
Lúc tới ga Tây Nam, Cao Tú Lan và mẹ Cố đều phấn chấn tinh thần. Người khác đi xa nhà đều lưu luyến. Hai người thì càng đi càng hưng phấn. Nghĩ đến chuyện sắp được nhìn thấy cục cưng bảo bối nhà mình, trong lòng lập tức cảm thấy chờ mong.
Mới xuống ga tàu, Cao Tú Lan bắt đầu nghiên cứu đường đi với Mẹ Cố. Trí nhớ của Cao Tú Lan rất tốt, nên đã biết phương hướng. Mẹ Cố không có ý kiến gì, chỉ nghe theo lời Cao Tú Lan.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Hai người vừa chuẩn bị rời khỏi ga tàu thì nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Hòa, theo giọng nói nhìn qua, lập tức thấy Tô Thanh Hòa đang chạy về phía hai người.
Trong nháy mắt tâm trạng vui mừng tràn lan trong lòng.
“Thanh Miêu Nhi!”
“Thanh Miêu Nhi!”
Mẹ Cố và Cao Tú Lan kích động chạy tới.
Tô Thanh Hòa duỗi tay ôm hai người: “Mẹ ——” Khoảnh khắc nhìn thấy người thân, trong lòng cô cảm thấy vô cùng an tâm. “Mẹ ơi, chúng ta lên xe trước rồi nói.”
Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng nhanh chóng đi tới xách đồ giúp hai bà.
Mẹ Cố và Cao Tú Lan còn đang kích động, nhìn thấy hai người xa lạ thì tò mò nhìn thêm. Tô Thanh Hòa cười nói: “Mẹ ơi, hai em ấy là bác sĩ thực tập, đi theo theo con để học tập.”
Trái tim Cao Tú Lan khẽ nhảy lên, con gái mình chỉ dạy hai sinh viên, vậy không phải là cô giáo của sinh viên sao?
Lên xe, Cao Tú Lan và mẹ Cố lập tức hỏi chuyện của Cố Trường An.
Thấy Mẹ Cố lại bắt đầu lau nước mắt, Tô Thanh Hòa vội nói: “Mẹ ơi, mấy hôm trước Trường An gọi điện thoại cho con, anh ấy nói mọi thứ đều tốt. Lần này tác chiến không như trước kia, mọi người không cần lo lắng. Với lại Trường An nói anh ấy sẽ về với con và đứa nhỏ ngay thôi.”
“Đứa nhỏ?”
Mẹ Cố và Cao Tú Lan trăm miệng một lời nói.
Tô Thanh Hòa ngượng ngùng sờ bụng: “Đúng vậy mẹ, đã ba tháng rồi.”
Hai người mẹ đều di chuyển ánh mắt từ trên mặt cô xuống bụng của cô, hai mắt tỏa ánh sáng. Sau đó nhìn nhau, kích động đến nỗi mặt đỏ lên.
“Bà thông gia, tôi sắp làm bà nội rồi!”
“Còn tôi sắp làm bà ngoại rồi!”