Cảm ơn bạn kimlan248 và dohaanh99 đã gửi kim phiếu cho truyện
Chương 522: Khuyên nhủ 1
Suốt đoạn đường về nhà, mẹ Cố và Cao Tú Lan đều chưa bình tĩnh lại được.
Tô Thanh Hòa xuống xe, hai bà cụ đều kinh ngạc đi đến dìu cô. Tô Thanh Hòa cảm thấy, nếu có khả năng thì hai người này có lẽ còn muốn khiêng cô lên mà đi.
“Mẹ ơi, con thật sự không sao mà. Lúc các chị dâu con có thai, chẳng phải còn có thể ra đồng làm việc sao, sức khỏe của con tốt hơn họ nhiều đấy.”
“Cái đó có thể giống được sao?” Cao Tú Lan không cho là như vậy.
Tô Thanh Hòa hỏi lại: “Không giống ở đâu ạ?”
“Lúc con ở trong bụng mẹ đã phải chịu khổ, bây giờ con có thai, mẹ không thể săn sóc được ư?” Cao Tú Lan đỏ mắt, nói. Đứa trẻ đáng thương trong bụng bà ấy lúc trước, bây giờ cũng có thai, sắp làm mẹ rồi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng bà ấy lập tức hạnh phúc đến rơi nước mắt.
Ông trời đối xử với nhà họ Tô bọn họ cũng xem là không tệ. Nhìn xem con gái cưng của bà ấy tốt biết bao.
Mẹ Cố thấy Cao Tú Lan như thế, cũng đau xót theo: “Mẹ con nói đúng đấy, con là người chịu khổ, hai mẹ phải yêu thương con gấp đôi.”
Tô Thanh Hòa cười ngượng, cô ở trong nhà đã phải chịu khổ gì thế?
Chuyện này cũng không thể giằng co với hai mẹ được, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của hai người, cô được dìu vào trong nhà.
Dì Chu thấy Tô Thanh Hòa ra ngoài đón người khác về, bà ấy cũng đến góp vui: “Chào hai chị, cuối cùng hai chị cũng đến rồi. Đứa con này của các chị đúng là được giáo dục tốt. Đứa trẻ Tiểu Tô này đúng là hiểu chuyện, hiền lành, bình thường tan ca, làm thêm chút việc thì không nói rồi, không dễ gì mới được nghỉ phép mà con bé còn dọn dẹp nhà cửa. Thật sự không dễ dàng gì. Các chị dạy dỗ được đứa trẻ tốt như thế này, thật là tốt đấy.”
Đây vốn dĩ là lời khen, nhưng khi vào trong tai mẹ Cố với Cao Tú Lan thì đều là lịch sử đầy máu và nước mắt của Tô Thanh Hòa.
Quá thảm rồi. Lớn bụng rồi mà còn phải làm việc từ sáng đến tối. Còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa.
Mẹ Cố hổ thẹn nhìn Tô Thanh Hòa với Cao Tú Lan: “Đều là do nhà họ Cố chúng tôi có lỗi với Thanh Miêu Nhi. Trường An cũng không thể ở nhà gánh vác trách nhiệm.”
Dì Chu thấy vậy, cảm thấy mình nói sai, vội vàng nói: “Tiểu Cố cũng không còn cách nào khác mà. Cậu ấy là quân nhân, phải bảo vệ quốc gia. Bây giờ không phải bên biên cương làm ầm dữ lắm sao, phía trước đều nổ súng hết rồi. Chúng ta chỉ biết nhờ vào những quân nhân như họ thôi.”
“Đều nổ súng rồi ư?!”
Ba người phụ nữ đứng lên, nhìn bà ấy với vẻ mặt kích động.
Vẻ mặt dì Chu đầy ngơ ngác, lại nói sai lời rồi! Lần này bà ấy trả lời một cách cẩn thận, dè dặt: “Không sao đâu, không đánh dữ dội lắm, chỉ là đối phương nổ súng về phía chúng ta, bắn thương người. Chúng ta cũng bắn trả lại đối phương, và cũng bắn thương kẻ địch.”
Mẹ Cố nghe vậy, lập tức gào khóc to lên: “Cháu ngoan của bà ơi, cháu thật là đáng thương mà——”
Cao Tú Lan nhìn bụng của con gái mình, vô cùng buồn bã, bà ấy lau nước mắt, đỏ mắt nói: “Con gái số khổ của mẹ, cháu ngoan của bà cũng số khổ mà——Ức hiếp tôi là được rồi, sao có thể để cho con gái của tôi cũng chịu cái khổ này chứ.”
Dì Chu: “…Tôi vẫn nên về trước vậy.” Bà ấy cảm thấy mình nói gì hình như cũng đều không tốt cả.
Trong lòng Tô Thanh Hòa đang vội hỏi hệ thống tình hình của Trường An, mà cứ bị hai tiếng kêu gào này làm cho hoảng sợ.
“Mẹ ơi, mẹ, hai người đừng khóc nữa. Trường An nhất định không sao đâu. Chúng ta phải nghĩ theo hướng tích cực. Trường An là người có bản lĩnh, anh ấy có bản lĩnh nhất!”
Mẹ Cố chột dạ nhìn Tô Thanh Hòa và Cao Tú Lan. Con trai như thế nào, bà là người rõ nhất, đó là đứa con lớn lên trong sự cưng chiều của bà. Mặc dù nói anh đi bộ đội, khá may mắn được làm cán bộ, nhưng thật sự cũng không xem là người có bản lĩnh, chịu khổ trong bộ đội cũng không có gì, nhưng mà đã lên chiến trường, thì không bảo đảm được điều gì hết.
Điều mà bây giờ bà hối hận nhất, đó là lúc trước không dạy bản lĩnh cho Trường An, nếu không thì bây giờ bà cũng đâu cần lo lắng như vậy.
Cao Tú Lan thì không nghĩ được nhiều như vậy, trong lòng bà ấy vẫn có chút lòng tin đối với con rể mình, người mà bây giờ bà ấy thương xót nhất đó là con gái của mình.
Nếu con rể thật sự có chuyện gì không may thì con gái bà ấy sống thế nào chứ. Lúc trước, bà ấy còn muốn đi theo Đại Căn luôn đấy.
“Thanh Miêu Nhi, chúng ta về nhà có được không? Chúng ta về nhà, mẹ chăm sóc con với đứa bé cho đàng hoàng.”