Chương 523: Khuyên nhủ 2
Mẹ Cố nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Đúng đó, chúng ta về nhà đi. Công việc này cũng không cần làm nữa, vất vả quá rồi. Về nhà đi, mẹ nuôi con. Con không cần quan tâm gì hết. Trường An…Trường An nhất định quay về.”
Tô Thanh Hòa lúng túng trả lời: “Mẹ à, con về làm gì chứ, công việc này không bất tiện gì cả. Trước khi mọi người đến, con vẫn đang làm việc đấy. Không có chút vấn đề nào.”
Mẹ Cố đỏ mắt: “Mẹ xót mà, nếu như đợi đến lúc chiến tranh thì công việc này không nhẹ nhàng nữa. Con còn đang mang thai đấy. Trường An đã và đang chịu khổ vì quốc gia rồi, mọi người cũng không thể để con cũng chịu khổ, chịu tội được.”
Cao Tú Lan kiên quyết nói: “Về nhà, ở nhà cái gì cũng tốt!”
Chủ yếu là về nhà rồi, cách đây xa, nếu như thật sự có tin không hay gì, cũng có thể che giấu được.
Tô Thanh Hòa chau mày, kiên định đáp: “Mẹ ơi, con không đồng ý về đâu. Con ở đây làm việc rất tốt. Ở đây cũng cần con. Bây giờ mà chiến tranh, nhất định sẽ có người bị thương, bản thân con là bác sĩ khoa ngoại, sao có thể đi trong lúc này chứ? Mẹ à, con bảo đảm với mẹ, tình trạng sức khỏe của con rất tốt. Con là một bác sĩ, biết phải làm thế nào để bảo vệ bản thân. Hai mẹ đừng bắt con về nữa, có được không?”
Hai bà cụ đều không nói gì.
Rõ ràng họ đều không đồng ý với quyết định của Tô Thanh Hòa.
Nhưng mà thấy Tô Thanh Hòa cũng rất kiên định, nên họ cũng không nói gì thêm, chuẩn bị khuyên bảo từ từ. Dẫu sao cô cũng đang có thai, không được làm cô buồn.
Buổi chiều, Tô Thanh Hòa còn chuẩn bị đến bệnh viện xem thử, Cao Tú Lan với mẹ Cố sống chết không cho cô đi, cứ bảo cô ở nhà nghỉ ngơi.
Tô Thanh Hòa chỉ có thể ở trong phòng ngủ trưa, nhờ Tô Hiểu Phương xin nghỉ phép giúp.
Cao Tú Lan và mẹ Cố thì ở trong phòng bàn bạc đối sách.
Cao Tú Lan nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Dù sao chúng ta nhất định phải đưa Thanh Miêu Nhi về. Nếu con bé ở lại đây, còn phải vác cái bụng lớn làm việc. Bà nói xem, nhà chúng tôi đã nợ ai mà chồng tôi hi sinh rồi, bây giờ con rể còn đang đánh trận với người ta ở bên ngoài, con gái thì phải cứu người vất vả như vậy. Nhà chúng tôi đã mắc nợ ai thế?”
Trong lòng mẹ Cố cũng không dễ chịu chút nào, mặc dù ông Cố cứ luôn muốn dâng hiến, muốn hi sinh vì Tổ quốc, nhưng mà cũng không thể cái gì cũng không quan tâm được: “Ông Cố nhà tôi lúc còn trẻ đã đi lính rồi, Trường Chính cũng đi lính mấy năm mới về. Nhà chúng ta không mắc nợ ai cả, bây giờ Trường An phải đi lính, Thanh Miêu Nhi còn ở bệnh viện quân y, bà thông gia à, trong lòng tôi cũng rất buồn.”
“Được rồi, suy nghĩ của chúng ta đều giống nhau, thế lát nữa chúng ta vẫn khuyên Thanh Miêu Nhi quay về. Chúng ta dưỡng thai đàng hoàng cho con bé.”
Trong phòng kế bên, Tô Thanh Hòa đang xem Trường An.
Trong khung cảnh, Trường An đang cầm súng đánh trận, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc đầy sát khí.
Đây là Trường An mà cô không quen, nhưng cũng khiến cô yêu thích như vậy.
Lúc Trường An ở bên cạnh cô, càng ngày càng đơn thuần như một đứa trẻ, thế nhưng đi ra ngoài, anh lại là một anh hùng đội trời đạp đất.
……
Ở một bên khác, trên chiến trường, Cố Trường An đang dẫn người ác chiến bằng hỏa lực với đám quân địch.
Tin tức khai chiến toàn diện ở trên chưa truyền tới, cho nên điều mà họ có thể làm là tự vệ. Chỉ cần đối phương bắn qua, thì họ sẽ hung hăng bắn trả lại, khiến đối phương rút lui.
Trận này, Cố Trường An đã nén cơn lửa giận từ sớm rồi.
Hôm nay, một số trạm canh gác mà đối phương thiết lập đã tiến hành tấn công họ. Nếu không phải bên này, họ vẫn luôn phòng bị thì chắc có lẽ đã xuất hiện thương vong giống như những nơi khác.
Từ sớm đã đợi đánh đối phương một trận, cho nên đối phương vừa nổ súng, Cố Trường An đã lập tức dẫn người đánh đối phương. Một khi đã đánh thì không cần mạng, đối phương bên kia có chút chống cự không nổi, chỉ có thể tạm dừng giữa trận.
“Trung đội trưởng, còn đánh nữa không?”
Mấy lão chiến binh vây quanh Cố Trường An, kích động nói. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đánh một trận đàng hoàng.
Cố Trường An trả lời: “Đợi đã, hôm nay chúng ta còn có người đến chi viện. Đối phương bên kia cũng sẽ tăng lực lượng. Đợi người đến đủ rồi đánh thoải mái. Dù sao chúng ta cũng không thể chủ động tấn công qua, đánh sớm hay đánh muộn đều như nhau cả thôi.”
Các lão chiến binh đều bắt đầu mắng chửi: “Mẹ kiếp, mấy thằng oắt con này thấy chúng ta không đi tấn công, ai nấy cũng tưởng chúng ta là đồ hèn đấy. Đợi bên trên ra mệnh lệnh tấn công toàn diện thì tôi nhất định là người đầu tiên xông lên! Trung đội trưởng, rốt cuộc khi nào tấn công thế?”