Chương 524: Gặp lại người quen cũ
Cố Trường An quở trách: “Tấn công dễ dàng như thế sao? Tình hình bây giờ của chúng ta là gì, không được manh động. Bên Nhật kia thường xuyên gây sự. Liên Xô bên kia còn làm ầm với chúng ta, mấy năm trước mới đánh một trận với bọn Mỹ. Đánh dễ dàng như vậy sao. Phải suy nghĩ toàn cuộc!”
Các binh sĩ bị giáo huấn, đều xấu hổ xoa đầu.
“Trung đội trưởng, sao anh hiểu được nhiều như thế?”
Cố Trường An trả lời: “Cho nên mới nói, phải đọc văn kiện, đọc nhiều sách.” May mà bây giờ anh đang ép mình học thêm, đọc thêm sách, nếu không thì sao có thể hiểu được những điều này.
“Trung đội trưởng, trung đội trưởng, đối phương tăng người rồi.”
Binh sĩ vẫn luôn canh gác, hét lên.
Rất nhanh, nhân viên truyền tin trong đại đội chạy lại: “Trung đội trưởng Cố, đại đội trưởng nói, đối phương tăng người rồi, người của chúng ta cũng sắp đến nơi. Nếu như đối phương nổ súng trước, chúng ta cứ chống cự trước, đợi người của chúng ta đến đủ rồi thì đánh rộng ra.”
“Được!” Cố Trường An vác súng lên: “Chúng ta còn sợ chúng không đánh nữa.”
Lời vừa dứt, thì nghe thấy tiếng súng vang lên. Nhân viên truyền tin khom lưng, đi khỏi chiến hào. Cố Trường An lộ ra đôi mắt, quan sát tình hình phía đối diện.
Rất nhanh, mắt của anh lập tức mở to ra. Sau đó đỏ ngầu.
Mẹ kiếp, vậy mà lại để anh nhìn thấy người quen!
Cố Trường An nắm chặt đầu súng. Sĩ quan mà bên kia vừa mới tăng lên, anh nhớ rất rõ ràng, chính tên khốn này đã kích động trận đấu súng lần đầu tiên trong đời anh.
Nếu như không phải nhờ Lão Dát Tử, thì anh hy sinh rồi.
Lúc đó anh bị thương, bị ép rút khỏi chiến trường, cho nên không thể tự tay tiêu diệt tên khốn kia!
Họng súng nhắm chuẩn phía đối diện, anh hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Sau đó anh trực tiếp nổ súng.
Viên đạn bay qua, thế nhưng rất tiếc đã bị một binh sĩ bên đối phương đẩy ra rồi, chỉ bắn trúng được một quân địch.
Cố Trường An nghiến răng, bắn liên tiếp nhiều phát, mắt anh tốt, kỹ thuật bắn chuẩn. Mặc dù không bắn trúng tên sĩ quan đó, nhưng anh đã bắn trúng được rất nhiều quân địch.
Sau mỗi một lần bắn, anh lập tức đổi vị trí.
Đợi sau khi đối phương bắn phá bên này, anh dừng lại, đợi mãi cả buổi, để cho đối phương tưởng rằng anh đã hi sinh, sau đó anh lại đổi vị trí, một lần nữa nhắm chuẩn vào cái tên sĩ quan lộ ra biểu cảm đắc ý đó, ngón tay anh bóp mạnh một cái.
Chỉ nghe một tiếng pằng, súng đã bắn trúng đầu tên sĩ quan đó.
“Trung đội trưởng giỏi lắm!”
Quân nhân bên cạnh anh hô lên một tiếng. Trung đội trưởng lợi hại quá, chẳng trách ai cũng nói trung đội trưởng là tay súng thiện xạ trong đại đội. Đúng là bắn phát nào chuẩn phát đấy.
“Trung đội trưởng, sao anh lại khóc?”
Bên cạnh có một binh sĩ đứng gần Cố Trường An, thấy mắt Cố Trường An đỏ hoe thì thắc mắc, hỏi.
Cố Trường An lắc đầu, cắn môi, không nói gì, tiếp tục nổ súng bắn kẻ địch.
Bên phía đối diện giao chiến càng ngày càng kịch liệt. Đúng vào lúc bên này có chút không chống cự nổi thì các binh sĩ chi viện cũng đến nơi. Đều là người giỏi được chọn từ trong đại đội khác, hơn nữa còn là lão chiến binh từng đánh trận, vừa lên đã trực tiếp đánh đến đối phương không còn sức chống lại. Kẻ địch cuối cùng rút khỏi cứ điểm.
Nhìn phía địch hốt hoảng rút lui, cuối cùng mọi người hò hét vui mừng.
Rốt cuộc Cố Trường An cũng không kìm nén được cảm xúc, khóc nghẹn ngào: “Lão Dát Tử, tôi báo thù cho anh rồi.”
Sau đó anh ngồi xuống đất mà khóc lên.
“Trường An, mới không gặp một thời gian, sao cậu trở nên hèn nhát rồi?! Đánh trận mà còn khóc, có tiền đồ không thế.”
Cố Trường An bất mãn, ngẩng đầu lên nhìn qua, sau đó cả người anh nổi hết da gà lên.
“Lão Dát Tử?!”
Lão Dát Tử cười mỉm, ngồi xuống bên cạnh anh, choàng vào cổ anh, nói: “Người anh em, nghe nói cậu thăng chức rồi. Cậu nói xem, tốc độ này của cậu làm tôi ngưỡng mộ chết đi được, còn có thể ở lại trong đại đội, đúng là có tiền đồ. Không làm anh đây mất mặt!”
Đầu óc Cố Trường An trống rỗng, anh lấy tay lau nước mắt một cách máy móc, sau đó nhìn lại.
“Đúng là anh thật! Anh, sao anh đến đây, anh thấy tôi vừa mới tiêu diệt cái tên khốn đó, cho nên anh đến đây à?”
Lão Dát Tử nhướng mày đáp: “Là tôi đây, có gì kì lạ đâu, mấy chuyện náo nhiệt như thế này, tôi không thể đến sao? Cậu không biết đâu, tôi ở trong đại đội, ngưỡng mộ các cậu lắm đấy, biết được các cậu bên này đánh náo nhiệt, mà tôi chỉ có thể dẫn binh huấn luyện trong đại đội, tôi kìm nén quá lâu rồi.”
Cố Trường An run tay, sau đó kéo tai với thịt trên mặt Lão Dát Tử.