Chương 525: Hiểu 1
“Tôi nói cậu đấy, muốn ăn đánh à, lâu như vậy không gặp mà cậu lấy tôi ra trêu chọc hả?”
Lão Dát Tử đẩy tay anh, nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Cố Trường An: “…” Là người còn ấm, có thể nhéo thịt được. Cho nên Lão Dát Tử… chưa chết!
Anh kích động ôm lấy bả vai của Lão Dát Tử: “Lão Dát Tử…hu hu hu…” Vẫn còn sống, thật tốt. Vậy mà anh ta vẫn còn sống, thật sự tốt quá rồi, Lão Dát Tử, không vì anh mà chết!
“Sao vậy, tôi nói này Trường An, cậu đừng có trở nên không có tiền đồ như thế chứ. Bị dọa đến mức tìm người ôm mà khóc luôn, lúc trước cũng không thấy cậu hèn nhát như vậy đâu.” Lão Dát Tử khinh thường.
Cố Trường An trực tiếp đấm một cái lên vai anh ta: “Anh đã biến đi đâu mất thế hả? Tôi còn tưởng…” Lời phía sau bị nghẹn lại.
Lão Dát Tử xoa bả vai bị anh đánh, xụ mặt, nói: “Cái gì mà nói tôi biến đi đâu mất, đó là tôi bị bộ đội cưỡng chế, sắp xếp đi đại đội khác để dẫn binh thôi. Haizz, không phải tôi đã nhờ họ chuyển lời với cậu rồi sao. Tôi cũng đợi cậu quay về, nhưng bên kia không đợi được.”
“Anh chuyển lời nói anh đi rồi…”
“Thì tôi đi rồi mà.”
“Anh còn nói sau này dựa vào tôi!” Cố Trường An ứa nước mắt, nói.
Lão Dát Tử vỗ vai anh: “Ôi chao, tôi không muốn dựa vào cậu đâu, nhưng chẳng phải không còn cách nào khác ư. Tôi cũng muốn ở lại, nhưng trong đội không đồng ý. Tôi không chỉ dựa vào mỗi mình cậu đâu, tôi chuyển lời lại với những người khác cũng như vậy, tôi không có cách nào lên chiến trường được, chỉ có thể dựa vào những người anh em như cậu thôi.”
“…” Cố Trường An ngước đầu lên nhìn bầu trời. Nhìn trông có vẻ bên ngoài thì bình tĩnh, nhưng nội tâm thì gào thét điên cuồng, ôi ôi ôi, ngốc quá rồi, vậy mà lại ngốc như thế đấy! May mà không có ai biết, nếu không thì bị người ta cười nhạo chết mất.
Nghĩ như thế, Cố Trường An đã hồi phục lại rất nhanh. May mà, không có ngốc đến cùng.
Lão Dát Tử nhìn dáng vẻ kỳ lạ này của anh, khó hiểu, hỏi: “Tôi nói cái cậu nhóc này, cậu làm sao thế?”
Cố Trường An chết lặng nhìn qua anh ta một cái: “Không sao, bắn súng, bắn mệt rồi.”
Sau đó anh ôm súng của mình rời đi.
Lão Dát Tử nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
“Cái cậu nhóc này sao lại thay đổi lớn như vậy?”
Cố Trường An ôm súng của mình đi được một đoạn đường, sau đó tìm một cái chiến hào ngồi xuống, nhìn hai bên không có ai, cuối cùng anh cũng yên tâm, sau đó ôm mặt bắt đầu gào khóc: “Hu hu hu…đồ ngu, đúng là ngu chết đi được——”
Sau khi gào khóc xong, anh mới lau nước mắt, vội vàng đi tìm Lão Dát Tử.
“Lão Dát Tử, Lão Dát Tử ——”
“Sao thế, sao thế, ở đây này. Ồn ào cái gì thế?”
“Không sao, chỉ gọi anh vậy thôi.” Vẻ mặt Cố Trường An nở một nụ cười thật tươi.
Thật tốt, Lão Dát Tử vẫn còn sống.
Kết thúc một trận đấu, vẫn có vài người bị thương.
Lúc này cũng không thiếu người, những người bị thương đều được sắp xếp qua bệnh viện bên kia. Thậm chí còn có người trúng đạn, cần phải đến bệnh viện làm phẫu thuật.
Nhìn những người được xe bệnh viện đưa đi, tâm trạng Cố Trường An có chút phức tạp. Thậm chí anh còn có suy nghĩ u ám, nếu như mình cũng bị thương thì tốt rồi, có thể quay về gặp Thanh Miêu Nhi và con.
Nhưng mà anh cũng không muốn để cho Thanh Miêu Nhi đau lòng vì mình. Hơn nữa thân là một quân nhân, cố ý làm mình bị thương để né tránh chiến tranh, đúng thật là rất đáng thẹn. Bây giờ anh là người làm cha, sao có thể để con mình có một người cha mất mặt như vậy được.
Rất nhanh, đội trưởng Cát điều chỉnh lại cán bộ trong đại đội tiến hành hợp nhất, sau đó cổ vũ mọi người, nhất định phải điều chỉnh cảm xúc của các binh sĩ cho tốt, chiến đấu mới vừa bắt đầu. Bây giờ vẫn chỉ là tự vệ, đợi sau khi nhận lệnh khai chiến toàn diện, họ phải chủ động tấn công, có thể sẽ còn nguy hiểm hơn bây giờ, hy sinh sẽ càng nhiều hơn.
Trung đội trưởng đội một ôm mặt bật khóc: “Một người lính của chúng tôi sắp giải ngũ rồi, lần này bị bắn một phát vào đầu, chỉ còn lại một hơi thở, đã được đưa vào bệnh viện. Tôi phải nói với người nhà cậu ấy như thế nào đây.”
Mọi người im lặng. Lần này mặc dù chiến dịch không lớn, nhưng suy cho cùng vẫn là có người hi sinh. Và những điều này khó mà tránh khỏi được. Chẳng có chiến trường nào không chảy máu.
Sau khi họp xong, ai nấy cũng vỗ vai trung đội trưởng một.
Cố Trường An nói: “Đã được đưa đến bệnh viện rồi, có lẽ vẫn còn hy vọng.”
Trung đội trưởng một lau nước mắt: “Đạn vào trong đầu luôn rồi, trung đội trưởng hai, cậu không cần an ủi tôi đâu. Thật ra, thật ra làm quân nhân, không phải chính là chuẩn bị hi sinh bất cứ lúc nào sao? Tôi đã sớm quen. Lúc trước đồng đội của tôi cũng ra đi không ít.”