Chương 526: Hiểu 2
Cố Trường An cũng không biết nói gì nữa. Có lẽ có một ngày, bản thân anh cũng sẽ bị đạn bắn vào đầu, bị người khác khiêng đi.
Quân nhân, chính là phải học cách dùng sắt thép bao bọc ngực của mình, như vậy làm thế nào tim cũng sẽ không vỡ nát.
……
Bệnh viện quân y bên này cũng rất nhanh đã nhận được thương binh. Các bác sĩ vội vàng bắt đầu sắp xếp phẫu thuật.
Bình thường một vài phẫu thuật nhỏ, chủ nhiệm Chu sẽ không tìm Tô Thanh Hòa. Biết cô phải bận làm nghiên cứu, còn phải học tập. Hơn nữa cơ thể cũng không tiện. Nhưng mà lần này lại gặp phải ca phẫu thuật lớn.
Tô Thanh Hòa vừa nghe có ca phẫu thuật lớn, lập tức vội vàng chạy ra ngoài. Mẹ Cố và Cao Tú Lan vội vàng đi theo: “Thanh Miêu Nhi, con đừng để ngã đấy.”
Chạy thẳng một đường đến phòng làm việc, chủ nhiệm Chu gấp gáp, nói: “Đầu bị trúng đạn, Tiểu Tô, phẫu thuật này không có cách nào làm được, chỉ còn lại một hơi thở thôi. Bộ đội bên kia cũng không có yêu cầu khác, chữa trị hết sức. Cũng không thể để mặc cậu ấy đi như vậy.”
Tô Thanh Hòa không nói lời nào, bắt đầu mặc áo blouse vào, đi ra bên ngoài.
Mẹ Cố và Cao Tú Lan lo lắng đi theo, trên đường đi họ nhìn thấy quân nhân ở trên băng ca được người ta khiêng đi. Trên mặt người thanh niên đều là máu, nhìn mà không khỏi đau lòng.
Đợi đến cửa phòng phẫu thuật, hai người bị cản lại, đứng bên ngoài nhìn vào từ khe hở cửa, họ nhìn thấy một người thanh niên mặc quân phục, nằm bất động trên giường.
Mẹ Cố và Cao Tú Lan ngây người đứng trong hành lang. Nhìn thấy vài quân nhân được băng bó trên đầu, vết thương còn đang rướm máu, chống gậy đi vào phòng bệnh. Còn có bệnh nhân đang được khâu vết thương trong phòng bệnh, bởi vì phòng phẫu thuật không đủ dùng, những vết thương có thể xử lý thì chỉ có thể xử lý ở bên ngoài.
Những cảnh tượng này khiến hai người nhìn đến mặt tái nhợt, đầu toát mồ hôi.
Mẹ Cố nhìn những người này, sau đó nhìn Cao Tú Lan, trầm mặc không nói gì.
Những người này đều là đứa con được cha mẹ nhung nhớ đấy. Bị thương đến mức này, người trong nhà vẫn còn chưa biết nữa. Nếu như biết rồi, người làm mẹ phải đau lòng biết bao.
Bà còn oán trách con trai mình không nên đi đánh trận, bởi vì nhà mình đã cống hiến quá nhiều rồi.
Nhưng mà con trai nhà người ta cũng đang hi sinh, cũng đang cống hiến.
Cao Tú Lan cũng âm thầm nhìn về hướng phòng phẫu thuật, cũng không biết bà ấy đang nghĩ gì.
Bên trong phòng phẫu thuật, trán Tô Thanh Hòa cũng toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm làm phẫu thuật nhiều lần của cô, cô cũng không hề luống cuống tay chân.
Ý chí muốn sống của bệnh nhân rất mạnh, vẫn luôn chống đỡ. Hơn nữa đầu bị trúng đạn mà còn có thể kiên trì được thời gian dài như vậy, chứng tỏ viên đạn ở trong vị trí rất đặc biệt, như thế làm cho lòng tự tin của cô càng lớn hơn.
Bên cạnh, hai bác sĩ khoa ngoại hỗ trợ cho cô. Nhìn Tô Thanh Hòa bắt đầu làm phẫu thuật, bác sĩ Lý vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng mà lo sợ làm phiền Tô Thanh Hòa, nên cũng không lên tiếng. Chỉ có thể phối hợp với yêu cầu phẫu thuật của Tô Thanh Hòa, hỗ trợ cho cô.
Phẫu thuật đã diễn ra hơn ba tiếng đồng hồ.
Đợi đến lúc viên đạn được lấy ra thành công, tảng đá lớn trong lòng mọi người cuối cùng cũng được hạ xuống.
Sau khi vết thương của bệnh nhân được khâu lại xong, ngay sau đó lập tức có người thay công việc của Tô Thanh Hòa, giúp cô xử lý công việc phía sau.
Tô Thanh Hòa đang tháo khẩu trang xuống, lấy khăn lông lau đi mồ hôi trên trán.
“Đinh… Chúc mừng ký chủ cứu chữa thành công bệnh nhân cấp tám trở lên, thưởng 10.000 tinh tệ.”
Tô Thanh Hòa nghe thấy phần thưởng thì ngây người, cô cảm thấy bản thân vậy mà không có cảm xúc vui mừng như lúc trước.
Những người khác đều nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt đầy kính phục. Trước giờ phút này, ai cũng không ngờ được, ca phẫu thuật này lại có thể thành công.
Thế mà dưới tay của Tô Thanh Hòa, nó đúng là thành công thật rồi, y thuật này của bác sĩ Tô đúng là không có gì phải bàn cãi! Bác sĩ Lý càng vui mừng vì mình không có ngăn cản Tô Thanh Hòa.
Haizz, vẫn là người trẻ tuổi có quyết đoán. Ông ta lớn tuổi rồi, gan cũng nhỏ đi.
Lúc Tô Thanh Hòa bước ra khỏi phòng phẫu thuật, chủ nhiệm Chu lập tức chạy đến: “Tiểu Tô, thế nào rồi?”
Tô Thanh Hòa khẽ cười đáp: “Chủ nhiệm, phẫu thuật thuận lợi, bây giờ chỉ cần quan sát trong phòng bệnh nặng một thời gian là được.”
Chủ nhiệm Chu nghe vậy, lập tức nhìn cô với vẻ mặt kích động: “Tiểu Tô… cháu đã cứu được một mạng sống trẻ tuổi rồi, giỏi lắm!”
Lúc này Tô Thanh Hòa cũng mới định thần lại, nhận thức được, bản thân cô thật sự dựa vào chính khả năng của mình, cứu được một mạng người.