Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 527 - Hiểu 3

Chương 527 - Hiểu 3
Chương 527 - Hiểu 3

Cảm ơn bạn Fuji1992,DuyenJenny và thithuhuongpham18 đã gửi kim phiếu cho truyện ^^

Chương 527: Hiểu 3

Cô cười nói: “Chủ nhiệm, cháu là quân y, đây là điều cháu nên làm.”

Chủ nhiệm Chu cười vui mừng, ông ta đã không còn biết phải nói gì để biểu đạt cảm xúc xúc động của mình nữa rồi. Một ca phẫu thuật lớn thế này, vậy mà Tiểu Tô thật sự làm thành công, không khiến ông ta thất vọng. Hơn nữa ông ta cũng nhận thức được, Tiểu Tô có thể còn xuất sắc hơn ông ta nghĩ.

“Bây giờ không còn phẫu thuật nào lớn nữa, cháu quay về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có chuyện gì bác sẽ thông báo cho cháu.”

Tô Thanh Hòa gật đầu, cô phải quay về tìm mẹ với mẹ chồng cô.

Vừa mới đi đến hành lang, cô nhìn thấy mẹ Cố và Cao Tú Lan đang ngồi ngây người ở đó. Tôn Hiểu Phương với Diêu Lượng cũng đứng ở bên cạnh.

Tô Thanh Hòa ngạc nhiên, hỏi: “Mẹ ơi, hai người làm gì ở đây thế?”

Mẹ Cố với Cao Tú Lan đứng dậy, Cao Tú Lan ngơ ngác, nói: “Thanh Miêu Nhi, con… chàng trai ấy thế nào rồi?”

“Phẫu thuật thành công, đã cứu được người. Chỉ là cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian. Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.”

Cao Tú Lan và mẹ Cố đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Diêu Lượng với Tôn Hiểu Phương thì kinh ngạc nhìn Tô Thanh Hòa.

Cao Tú lan gật đầu: “Được, chúng ta quay về nghỉ ngơi.”

Về đến nhà, Tô Thanh Hòa nhanh chóng rửa mặt, thay đồ. Cô cảm thấy mẹ với mẹ chồng mình dường như bị dọa cho sợ, cho nên thu dọn xong thì cô chuẩn bị đi an ủi họ.

Vừa mới đến trong phòng khách, cô thấy hai người cũng đang ngồi bên ngoài.

Cao Tú Lan thấy con gái mình đi ra bèn kéo cô lại, nói: “Thanh Miêu Nhi, mẹ nghĩ kĩ rồi. Mẹ không bảo con về nữa. Con làm đúng… Con là người có bản lĩnh, có bản lĩnh cứu người. Con ở đây có thể cứu mạng người. Nếu như lúc trước cha con có thể gặp được người như con thì không chừng cũng có thể sống sót được.”

Mẹ Cố cũng nói: “Mẹ cũng không ép con quay về nữa. Con trai của mẹ là con trai, con trai người ta cũng là con trai. Chúng ta không thể ích kỉ như vậy được. Cũng không thể để con trai người ta đổ máu, hy sinh để bảo vệ chúng ta.”

Tô Thanh Hòa không ngờ hai bà cụ lại nghĩ thông rồi. Trong lòng ấm áp và cũng có chút chua xót. Cô nắm tay hai người: “Mẹ ơi, con với Trường An đều sẽ nỗ lực. Trường An nhất định sẽ không sao, con cũng sẽ cứu càng nhiều người hơn. Chúng ta đều sẽ tốt cả.”

Trong bệnh viện, giáo sư Hùng đang ở trong phòng bệnh kiểm tra tình hình của bệnh nhân bị trúng đạn ở đầu.

Hôm nay bởi vì bệnh nhân trong bệnh viện rất nhiều, ông ta giúp làm phẫu thuật cho người ta. Cho nên đợi đến khi Tô Thanh Hòa bên này làm phẫu thuật xong, rời khỏi rồi thì ông ta mới biết, hôm nay Tô Thanh Hòa đã làm một ca phẫu thuật lớn. Sau khi ông ta xem tư liệu về ca phẫu thuật này thì thán phục không thôi. Cho nên nhanh chóng đến phòng bệnh nặng bên này xác nhận tình hình.

Sau khi xác định tình trạng của bệnh nhân đang tiến triển theo hướng tích cực thì giáo sư Hùng âm thầm ra khỏi cửa phòng bệnh nặng.

“Kỳ tích, đúng là kỳ tích của y học. Phẫu thuật như thế này mà cũng có thể làm được. Phẫu thuật này của bác sĩ Tô đúng là không thể tưởng tượng nổi. Con bé vẫn là lần đầu làm nhỉ, vậy mà thành công trong lần đầu tiên…”

Giáo sư Hùng kích động không nói nên lời.

Ông ta tự cho rằng bản thân ở trong phương diện phẫu thuật ngoại khoa đã xem như là trình độ cao nhất rồi, nhưng nếu đổi lại ông ta làm, ông ta cũng không chắc sẽ thành công được. Đó chính là phẫu thuật hộp sọ đấy, hơn nữa viên đạn còn bắn vào trong đầu. Nhìn chung, lúc trước những loại phẫu thuật như thế này, tỉ lệ thành công cũng chỉ có 10 đến 20 phần trăm.

Giáo sư Hùng kích động, xem tài liệu Tô Thanh Hòa làm phẫu thuật, nhưng tiếc là ghi chép lại không được rõ ràng, chi tiết, ông ta cũng không có ở hiện trường, hoàn toàn không cách nào biết được tình hình thực sự như thế nào. Nhớ đến bác sĩ Lý lúc đó cũng có mặt trong phòng phẫu thuật, ông ta vội vàng đi tìm bác sĩ Lý để hỏi tình hình lúc đấy.

Trong phòng làm việc, bác sĩ Lý cũng bị những bác sĩ khác vây quanh mà hỏi tình hình.

Sau khi nghe bác sĩ Lý nói xong, những người khác đều có chút tiếc nuối, lúc đó không thể cùng vào phòng phẫu thuật với Tô Thanh Hòa được. Bởi vì lúc đó họ đều có bệnh nhân cả.

Các bác sĩ thực tập trẻ tuổi thì càng hướng về không thôi, cảm thấy bản thân so với Tô Thanh Hòa, quả thực kém xa quá rồi. Hôm nay có nhiều bệnh nhân như thế, hơn nữa đều là bệnh nhân trúng đạn, lúc đó bọn họ cũng hoảng loạn. Nhưng mà bác sĩ Tô người ta, còn có thể điềm tĩnh đi làm ca phẫu thuật lớn như thế. Người giữa người với nhau này đúng là không cách nào so sánh được mà.

Bình Luận (0)
Comment