Chương 528: Kỳ tích
Bác sĩ Sở đắc ý uống một ngụm trà: “Lúc đầu tôi dẫn dắt Tiểu Tô, tôi biết ngay con bé thông minh. Cho nên, những cái khác tôi không nói, chỉ riêng mắt nhìn của tôi đúng là không tệ mà. Mọi người nói xem có đúng không?”
“…”
Phòng làm việc lặng yên như tờ.
Đột nhiên, giáo sư Hùng từ bên ngoài chạy vào. Mọi người đều nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu. Ông giáo sư này bình thường rất ít khi giao tiếp với người ta, cả ngày chỉ bận nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Giáo sư Hùng đưa mắt quét một lượt trong phòng làm việc, sau đó nhắm thẳng vào bác sĩ Lý: “Bác sĩ Lý, hôm nay ông vào phòng phẫu thuật cùng với bác sĩ Tô nhỉ, mau kể tôi nghe chuyện trong phòng phẫu thuật như thế nào với.”
Bác sĩ Lý nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Tôi mới về kể xong đấy.”
“Kể lại lần nữa đi, kể chi tiết chút.”
Bác sĩ Lý không còn cách nào khác, chỉ có thể kể lại chi tiết một lượt chuyện trong phòng phẫu thuật cho giáo sư Hùng nghe.
Giáo sư Hùng vừa nghe vừa ghi chép cẩn thận lại. Cuối cùng bộ dạng ông ta thất thường như say vậy. Nhìn một hồi, ông ta chạy đến phòng thí nghiệm, một người hơn sáu mươi tuổi, lúc này chạy đi nhanh như bay vậy.
Lúc sắp đến phòng thí nghiệm, vừa hay gặp giáo sư Lâm từ trong phòng thí nghiệm y dược đi ra. Gần đây tâm trạng của giáo sư Lâm cũng rất tốt. Khoảng thời gian này Tô Thanh Hòa rất bận, không có thời gian làm dự án mới, cho nên cô dứt khoát đưa dự án mới nghiên cứu của mình cho giáo sư Lâm tự nghiên cứu trước. Cô còn cung cấp cho ông một vài tư liệu mà mình chỉnh lý.
Giáo sư Lâm cảm thấy lần này mình đến đúng là không uổng phí, có cảm giác được lợi vô cùng.
Lúc này ông gặp giáo sư Hùng, ông cười nói: “Ông Hùng à, tôi nói ông này, ông ở xa như vậy đến đây làm gì. Tôi nói với ông rồi, Tiểu Tô bây giờ là nhân viên nghiên cứu của chúng tôi. Sở trường của con bé đều phát triển trong phương diện nghiên cứu y dược, đây mới là chuyện lớn có ích cho nước cho dân.”
“Thế thì còn chưa chắc, y thuật của Tiểu Tô cũng thuộc hạng đẳng cấp. Nếu phương pháp chữa trị của con bé có thể truyền bá thì cũng là chuyện lớn cứu mạng người. Ông Lâm, tôi nói với ông, ông bây giờ chính là đang bóp chết người tài giỏi của khoa ngoại đấy. Sau này Tiểu Tô không chừng có thể đạt được đến tầm cao như những bác sĩ phương Tây hàng đầu ở nước ngoài.”
Giáo sư Lâm kiên quyết nói: “Dù sao Tiểu Tô sau này nhất định sẽ lựa chọn y dược.”
“Thế thì còn chưa chắc!” Giáo sư Hùng hừ một tiếng, rồi đi vào trong phòng thí nghiệm.
Ông ta tin rằng, chỉ cần Tô Thanh Hòa thể hiện y thuật cao siêu, tổ chức cấp trên nhất định sẽ để cho Tiểu Tô làm công việc này.
Lúc này, Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng đã phản hồi tình hình của Tô Thanh Hòa với cấp trên rồi.
Lúc trước, khi họ đến, chỉ biết Tô Thanh Hòa là một nhân viên nghiên cứu dược phẩm rất lợi hại, rất có thiên phú. Nhưng bây giờ xem ra, giá trị của bác sĩ Tô hoàn toàn không chỉ có như thế, y thuật của cô dường như không kém so với năng lực nghiên cứu dược phẩm của cô.
Hơn nữa mỗi năng lực nào đó của bác sĩ Tô, dường như ở trong nước đều rất hiếm.
Cho nên họ cũng cảm thấy áp lực hơn. Năng lực của người được bảo vệ càng mạnh, thì khả năng bị người ta nhắm vào càng lớn.
Nhưng mà họ chỉ nhận được một câu, bảo vệ cho tốt, tiếp tục quan sát.
Mặc dù chỉ đáp lại như vậy, nhưng trong lòng hai người cũng hiểu rồi. Tổ chức cấp trên quan tâm đến Tô Thanh Hòa càng nhiều hơn. Cho nên bảo họ tiếp tục quan sát bác sĩ Tô.
……
Tô Thanh Hòa ở nhà nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại đến bệnh viện. Lần này mẹ Cố và Cao Tú Lan đều không ngăn cản nữa, tiễn cô ra cửa.
Cao Tú Lan nói: “Thanh Miêu Nhi, trưa về nhà ăn canh nhé. Mẹ nấu canh cho con ăn.”
Mẹ Cố nói: “Đúng, chúng ta phải ăn nhiều chút, ăn cho mập lên!”
“Vâng ạ.” Tô Thanh Hòa cười đáp lại, bây giờ tâm trạng của cô rất tốt. Chuyện hôm qua không chỉ làm cho mẹ và mẹ chồng cô nghĩ thông suốt rồi, mà còn làm cho cô cảm thấy vui mừng, tự hào. Vui mừng vì bản thân đã chuẩn bị từ sớm, học tốt thuật chữa bệnh, cho nên lúc cần thì có thể có khả năng đứng ra cứu một sinh mạng quý báu. Tự hào là vì bản thân đã cứu thành công một mạng người.
“Hệ thống, cảm ơn mi.”
“Ký chủ, tại sao phải cảm ơn tôi?”
“Cảm ơn mi làm cho tôi có năng lực lớn như thế này đấy.” Tô Thanh Hòa cười nói.
“Ký chủ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, trong những người mà tôi quen biết, cô vẫn chỉ là đồ bỏ đi.”
“…”
Tô Thanh Hòa hít sâu một hơi, làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì, cười tươi đi đến bệnh viện. Đi mãi đi mãi, cô không nhịn được mà gõ vào cái đầu của mình.
Gõ chết mi!