Chương 529: Người một nhà
Sau khi đến bệnh viện, Tô Thanh Hòa kiểm tra tình trạng sức khỏe cho bệnh nhân làm phẫu thuật hôm qua. Ở chỗ cửa phòng bệnh nặng, mấy người quân nhân, người thì băng đầu, người thì chống gậy, họ đang ngồi ở đó. Nhìn thấy cô đến, mấy người quân nhân đều nhìn cô chăm chú.
Y tá Tiểu Chu nói: “Đây là bác sĩ Tô, qua đây kiểm tra sức khỏe cho đồng chí ở bên trong.”
Mấy người quân nhân nghe vậy, lập tức đứng dậy, chào theo kiểu quân đội với Tô Thanh Hòa, đầy cảm kích, nói: “Bác sĩ Tô, cảm ơn cô!”
Tô Thanh Hòa vội vàng đáp: “Mọi người tuyệt đối đừng có như thế, mọi người là quân nhân, tôi là quân y. Cứu người là chức trách của tôi. So với mọi thứ mà các anh làm, tôi đây không tính là gì cả.”
Một quân nhân trẻ tuổi bật khóc lên: “Bác sĩ Tô, tôi không biết làm thế nào để cảm ơn cô. Người ở bên trong đó là đồng hương của tôi, sắp giải ngũ về nhà rồi. Người trong nhà đều đợi cậu ấy đấy. Lần này nếu không nhờ cô, thì tôi không biết phải về quê như thế nào. Bác sĩ Tô, tôi cái gì cũng không biết, sau này chỉ có thể đợi đánh thêm được nhiều kẻ địch, sẽ báo đáp cho cô!”
Tô Thanh Hòa trịnh trọng nói: “Không có gì phải báo đáp cả, chồng tôi cũng là quân nhân. Anh ấy bây giờ cũng đang ở tiền tuyến. Tôi hiểu được sự khó khăn của quân nhân với người nhà quân nhân. Các anh cứ chuyên tâm nghỉ dưỡng cho tốt. Đây chính là sự báo đáp tốt nhất đối với chúng tôi rồi.”
Quân nhân trẻ tuổi xúc động, nói: “Bác sĩ Tô, chồng của cô cũng làm quân nhân như chúng tôi sao? Tên là gì thế, ở đại đội nào vậy?”
“Tên Cố Trường An, đại đội quân mũi nhọn.”
Quân nhân mặt đen ở bên cạnh la lên: “Tôi biết, tôi biết, anh ấy là trung đội trưởng, tay súng thiện xạ của đại đội quân mũi nhọn!”
Tô Thanh Hòa nghe thấy cách xưng hô này thì mắt sáng lên, cô cười nói: “Đợi sau khi tôi đi kiểm tra sức khỏe cho đồng chí kia xong thì không biết có thể nghe một vài câu chuyện của chồng tôi được không. Đã lâu tôi chưa nhìn thấy anh ấy.”
“Đương nhiên là được rồi. Nhưng mà chúng tôi có điều kiện bảo mật, chỉ kể vài chuyện có thể kể được thôi.” Quân nhân mặt đen khó xử.
Tô Thanh Hòa cười đáp: “Cái đấy thì đương nhiên rồi, người nhà quân nhân chúng tôi cũng hiểu quy tắc quân đội mà.”
Tô Thanh Hòa bước vào phòng bệnh, nghiêm túc kiểm tra tình trạng sức khỏe cho người quân nhân này.
Ngoài việc sức khỏe vẫn còn rất yếu, vẫn chưa hồi phục lại được, cho nên vẫn chưa tỉnh lại, còn những tình trạng khác đều rất ổn định. Chỉ cần nghỉ dưỡng đàng hoàng, tin rằng rất nhanh quân nhân này có thể tỉnh lại.
Cô đi ra nói tình hình với những người quân nhân bên ngoài, mọi người nghe xong đều vui mừng khôn xiết. Suýt chút nữa còn muốn nhảy cẫng lên, nhưng bị Tiểu Chu trừng mắt một cái nên ngoan ngoãn lại.
Đợi Tiểu Chu đi rồi, quân nhân trẻ tuổi nói: “Bác sĩ Tô, đồng chí y tá hung dữ quá. Vẫn là tính tình của bác sĩ Tô tốt.”
Tô Thanh Hòa cười: “Họ đều là vì sức khỏe của các anh thôi. Đợi các anh khỏe rồi, các anh muốn thế nào thì thế ấy, họ nhất định không nói gì.”
Quân nhân trẻ tuổi xoa xoa cái đầu của mình, khó xử, nói: “Cũng đúng, hi hi, đúng rồi bác sĩ Tô, không phải cô muốn nghe chuyện của trung đội trưởng Cố sao, để chúng tôi kể cho cô nghe.”
……
Bên trong nơi đóng quân tiền tuyến, sau khi đội trưởng Cát cúp điện thoại, đi tìm trung đội trưởng một với vẻ mặt vui mừng.
“Đồng chí Tôn Chí Quốc được cứu sống rồi!”
Đội trưởng Cát nói với âm thanh vang vọng.
Trung đội trưởng một nghe thấy, vẻ mặt ngây ra: “Đội trưởng, không phải ông lừa tôi đấy chứ.”
“Tôi lừa cậu được ích gì. Vừa nãy bệnh viện gọi điện thoại đến, nói ca phẫu thuật hôm qua, hôm nay đã xác định tình hình rồi. Tình hình bắt đầu tiến triển theo hướng tích cực, chỉ cần dưỡng thương cho tốt, rất nhanh sẽ khỏi lại thôi.”
Nghe thấy đội trưởng Cát nói, trong phút chốc, nước mắt trung đội trưởng chảy dài: “Thật tốt, còn sống thì thật là tốt.”
Đại đội trưởng cảm khái vỗ vai anh ta: “Cậu nhóc này mạng lớn đấy, đến kịp lúc rồi. Gặp được quốc gia chúng ta bây giờ phát triển tốt, trình độ chữa trị cũng tốt. Cái này mà nếu như lúc trước, thì thật là không cứu được rồi.”
Trung đội trưởng một hung hăng lau nước mắt: “Lần sau tôi sẽ tặng cờ thưởng cho bệnh viện.”
Đội trưởng Cát cười nói: “Cờ thưởng thì không cần đâu, cậu vẫn chưa biết người cứu cậu ấy là ai nhỉ, là vợ của đồng chí Cố Trường An, bác sĩ Tô, Tô Thanh Hòa. Đây cũng xem như là người một nhà của chúng ta rồi.”
Nghe thấy lời này, trung đội trưởng một ngây người, ngay sau đó xoay người chạy đi, chạy thẳng một mạch đến sân tập huấn bên ngoài, tìm được Cố Trường An đang lau súng, sau đó anh ta ôm chầm lấy anh.
Cố Trường An: “…”