Chương 530: Tự hào
Trung đội trưởng một cuời vỗ lưng anh: “Cậu đấy, sao lại có bản lĩnh vậy chứ, tìm được một cô vợ có tài như vậy. Sao cậu có bản lĩnh thế chứ?”
Cố Trường An nghe thấy người khác nhắc đến vợ mình, lập tức căng thẳng: “Vợ tôi làm sao rồi?”
“Vợ cậu, bác sĩ Tô Thanh Hòa, đã cứu được đồng chí Tô Chí Quốc dưới trướng tôi. Chính là người lính bị đạn bắn vào đầu đấy, cậu ấy khỏe rồi, không chết nữa. Ha ha ha ha. Cậu đấy, sao lại có bản lĩnh thế chứ?”
Trung đội trưởng một lại đấm nhẹ vào Cố Trường An mấy đấm.
Cố Trường An nghe thấy thì ngẩn người.
Thanh Miêu Nhi của anh thế mà lại lợi hại như vậy!
Anh nhớ đến lời mà Tô Thanh Hòa nói lúc trước, bởi vì anh làm quân nhân, cho nên cô muốn làm quân y, muốn cứu chữa quân nhân. Bỗng nhiên anh thấy lòng chua xót. Thanh Miêu Nhi làm được rồi, cô làm được lời mà mình từng nói.
Thanh Miêu Nhi của anh chính là tốt như thế.
Nhìn dáng vẻ này của Cố Trường An, trung đội trưởng một cười ha ha, rồi lại chạy đi báo tin vui với người khác. Có thể sống thêm được một người, đối với các đồng đội mà nói là một chuyện rất vui mừng.
Xoa xoa đôi mắt cay xè, Cố Trường An cúi đầu, lau súng một cách nghiêm túc. Anh cũng muốn làm được lời hứa với Tô Thanh Hòa. Làm một người quân nhân anh dũng, bảo vệ quốc gia. Anh muốn làm anh hùng của Thanh Miêu Nhi!
…
Tô Thanh Hòa ở trong bệnh viện nghe những quân nhân kia kể về những sự tích vinh quang của Trường An trong quân đội, trong lòng vừa mừng rỡ vừa kiêu ngạo.
Tiền đồ của Trường An còn sáng hơn so với suy nghĩ của cô.
Dù sao Trường An không có hệ thống đốc thúc và trợ giúp, anh hoàn toàn dựa vào bản lĩnh và nghị lực của mình để trưởng thành.
Chìm đắm trong sự kiêu ngạo, tâm trạng tốt đẹp của Tô Thanh Hòa kéo dài đến trưa, lúc về nhà ăn cơm, cô kể lại hết những sự tích anh hùng của Cố Trường An mà mình nghe được cho mẹ Cố và Cao Tú Lan nghe.
Cao Tú Lan nghe xong khuôn mặt rất tự hào: “Tôi nói rồi mà, Trường An cực kỳ có tiền đồ, so với mấy tên nhóc nhà chúng tôi còn tiền đồ hơn nhiều.”
“Trường An nhà chúng ta lợi hại như vậy à, bắn súng rất chuẩn sao?” Mẹ Cố hỏi. Con trai của bà thật sự có tiền đồ như thế ư?
Tô Thành Hòa cười chắc chắn nói: “Đúng vậy mẹ. Trường An chính là như vậy đó.”
Cao Tú Lan vỗ cánh tay mẹ Cố nói: “Tôi nói này, mẹ ruột như bà đừng có yêu cầu Trường An của tôi cao như thế, thằng bé như vậy là tốt lắm rồi. Xuất chúng như thế, không nên làm cho thằng bé quá áp lực.”
Mẹ Cố nhanh chóng gật đầu: “Đúng đúng đúng, Trường An của chúng ta như bây giờ rất tốt.” Sau đó bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, Trường An của bà lớn rồi. Hiện tại còn có tiền đồ hơn Trường Bình và Trường Chính. Sau này để xem ông Cố làm sao mà ghét bỏ Trường An của bà!
Cao Tú Lan nhìn Tô Thanh Hòa uống một bát canh sườn, lại lấy cho cô thêm bát nữa, thổn thức nói: “Đợi con rể về, tôi sẽ nấu canh cho thằng bé ăn.”
Tô Thanh Hòa đang ăn canh bên cạnh, nói: “Đúng rồi mẹ, khi nào mẹ về ạ?”
Cao Tú Lan đáp: “Về làm gì, ở đây cũng rất tốt. Chờ trong nhà góp chút tiền và lương thực, rồi sẽ bảo các anh con gửi đến một ít. Còn mẹ ở đây chăm sóc cho con.”
“Đúng vậy, mẹ cũng sẽ nói cha con gửi tiền đến, chúng ta sống với các con. Bây giờ con phải có người chăm sóc, sau đó còn chăm sóc con của con. Người trong nhà có tay có chân, không cần mẹ hầu hạ.”
“…”
Tô Thanh Hòa cảm thấy sắp xếp này không được tốt cho lắm, chẳng phải không hy vọng hai người họ ở lại. Mà là không muốn người nhà bên kia lo lắng.
Cha chồng khẳng định không nỡ xa mẹ chồng, mẹ ruột cô còn phải làm việc.
Tô Thanh Hòa nói với Cao Tú Lan: “Mẹ định bỏ việc sao. Công việc kia của mẹ tốt biết bao.”
“Ừ, mẹ xin nghỉ, chủ nhiệm Vương nói, nếu thời gian quá ngắn thì sẽ cho mẹ nghỉ bệnh dài hạn. Mẹ muốn chờ xem nếu như không được, thì giao công việc lại cho các anh trai con làm. Anh hai con trên trấn, anh cả ở lại trong đội. Dù sao đều đã giải quyết.”
Tô Thanh Hòa nhìn mẹ chồng mình: “Mẹ đến chỗ con, cha con có đồng ý không ạ?”
“Ông ấy không đồng ý thì có thể làm gì được mẹ.” Mẹ Cố khó hiểu nói: “Mẹ chăm sóc ông ấy hơn nữa đời người, chẳng lẽ không cho mẹ đến chăm sóc con trai cục cưng và con dâu sao?”
Tô Thanh Hòa đột nhiên không biết nói gì cho phải.
Cũng may trong lòng cô vẫn rất rõ, chắc chắn không thể để các mẹ làm như vậy. Nhất định phải về nhà. Mẹ làm công việc kia năng nổ như vậy, hẳn là thích công việc kia lắm, nhưng vì con gái chỉ có thể tủi thân mình.