Chương 531: Nhớ
Mẹ chồng của cô ở cả đời với cha chồng, chưa hề tách ra. Bất thình lình tách ra, có thể khiến hai người mắc bệnh tương tư.
Suy nghĩ một chốc thôi tạm thời khoan nói đã, để hai mẹ ở lại chơi vài ngày, bắt đầu nhớ nhà, cô lại nhắc đến chuyện này.
Đại viện huyện uỷ nhà ông Cố.
Bí thư Cố đang ăn ở trong nhà, mới ăn được vài miếng, thì không ăn nổi nữa.
“Trường Bình, mẹ con ra ngoài mấy ngày rồi?”
Cố Trường Bình đếm đầu ngón tay. Năm ngày.
Bí thư Cố cầm đũa tiếp tục ăn cơm: “Cha còn tưởng mẹ con đã đi hơn một tháng. Hừm, lát nữa gọi điện đến hỏi thăm một chút. Nếu không có chuyện gì thì về nhà. Để vợ chồng son Thanh Hòa và Trường An ở với nhau, mẹ con đến đó ở cũng không tiện.”
Con dâu thứ bật cười một tiếng.
Bí thư Cố nhíu mày nhìn cô ta: “Tiểu Lan sao vậy?”
Con dâu thứ nhanh miệng nói: “Khụ khụ, không có gì không có gì, cha, con biết cha không phải nhớ mẹ con, mà là lo lắng cho nhà chú ba. Con biết mà.”
“…” Bí thư Cố đột nhiên hiểu rõ, vì sao vợ mình lại chướng mắt vợ thằng hai. Đều có nguyên nhân hết. Vợ ông quả nhiên không phải là người không hiểu chuyện như vậy!
Cố Trường Bình ngồi bên cạnh lau mồ hôi, gắp thức ăn cho vợ, nhằm chặn miệng cô ta lại. Sau đó nói với bí thư Cố: “Cha à, lát nữa con sẽ gọi điện thoại. Nhà Trường An ai nấy cũng bận rộn, không có thời gian chơi với mẹ con. Tốt hơn là về nhà. Nhà đông người náo nhiệt.”
Bí thư Cố đen mặt gật đầu. Đặt đũa xuống đứng dậy: “Các con cứ ăn cơm, cha còn có chuyện phải đi.”
Sau khi đi ra cửa, ông tìm Tiểu Ngô thư ký của mình.
“Tiểu Ngô, lần trước có phải công xã Lâm Hà có nhắc đến kế hoạch của liên đoàn phụ nữ gì đó không. Cậu tìm đến cho tôi xem một chút.”
“Không phải lần trước ngài đã nói, vì thông gia của ngài cũng nằm trong liên đoàn phụ nữ, ngài vì tránh hiểu lầm, nên đã giao công việc này cho chủ tịch huyện Ngụy sao?”
“Khụ khụ, tôi chỉ muốn nhìn xem, không nhúng tay vào. Đúng rồi, nói với phụ trách của Lâm Hà, vì đã được đề xuất nên tôi phải nhanh chóng theo dõi.”
“Vâng.” Tiểu Ngô nhanh nhảu đi làm việc.
Buổi chiều Cố Trường Bình gọi điện thoại cho Tô Thanh Hòa, nhưng không liên lạc được. Tô Thanh Hòa thì ở bệnh viện. Mẹ Cố và Cao Tú Lan ra ngoài mua sản phẩm dinh dưỡng.
Có điều Cố Trường Bình ngược lại nghe được tin tức, vợ em ba mang thai!
Sau khi cúp điện thoại, Cố Trường Bình đè kích động trong lòng mình xuống, sau đó tỉnh táo phân tích một lượt, cho ra kết luận. Mẹ mình trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không trở về, cho nên sau khi về nhà, anh ta nhất định phải căn dặn đồng chí Trương Tiểu Lan, đừng nói lung tung. Bởi vì gần đây tâm trạng của cha rất nóng nảy.
...
Do tiền tuyến xung đột không ngừng, hơn nữa còn có dấu hiệu leo thang. Cho nên dường như cứ cách hai ngày thì có nhóm bệnh binh được chuyển đến.
Mọi người đều suy nghĩ cho sức khỏe của Tô Thanh Hòa, thế nên tiểu phẫu bình thường sẽ không đến trên đầu Tô Thanh Hòa. Chỉ có một vài ca phẫu thuận lớn mới có thể để cô thực hiện.
Ví như lần này, Tô Thanh Hòa phải phẫu thuật lấy đạn trong ngực cho một binh sĩ trẻ tuổi.
Tô Thanh Hòa cảm thấy anh lính này rất may mắn, đạn chỉ cách tim một li. Nếu lệch một chút, ca phẫu thuật này không cách nào hoàn thành.
Có điều cho dù như vậy, ca phẫu thuật này vẫn thuộc vào loại ca khó thực hiện. Trải qua ca phẫu thuật lấy đạn trên đầu, mọi người đã tín nhiệm tài năng của Tô Thanh Hòa. Cho nên người đầu tiên nghĩ đến cho ca phẫu thuật này chính là cô.
Lần phẫu thuật này, giáo sư Hùng cũng kiên quyết muốn đi theo vào phòng phẫu thuật, làm trợ thủ cho cô.
Nhìn thấy Tô Thanh Hòa tìm được chính xác vị trí của viên đạn, đồng thời lấy đạn ra.
Hai mắt giáo sư Hùng mở to.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, giáo sư Hùng mới kịp lau mồ hôi cho mình. Sau đó ra khỏi phòng phẫu thuật với Tô Thanh Hòa.
“Bác sĩ Tô, làm sao cháu tìm được đạn, hơn nữa còn chính xác không sai tí nào.”
Tô Thanh Hòa rửa tay bên cạnh, nói: “Cái này phải căn cứ vào loại đạn, hình dạng vết thương, và khoảng cách đại khái trúng đạn.”
Giáo sư Hùng kích động hỏi: “Có cơ sở hay dữ liệu gì không?”
Tô Thanh Hòa lúng túng, dữ liệu thì không có, nhưng dù có cũng không phải dữ liệu của cô, mà là của người khác thí nghiệm.
“Không có.”
Giáo sư Hùng nói: “Cho nên cháu căn cứ vào cảm giác à?”
“…” Tô Thanh Hòa yên lặng gật đầu.
Giáo sư Hùng giật mình nhìn cô, ông ta không biết có nên trách cứ Tô Thanh Hòa lỗ mãng, hay là tán dương tài năng hơn người của cô.
“Tiểu Tô à, sau này cháu nhất định phải đi con đường ngoại khoa này. Cháu là thiên tài, nếu cháu không đi con đường này, thật sự sẽ mai một thiên phú của cháu.”