Chương 534: Phát triển cả hai
Tô Thanh Hòa lắc đầu: “Không phải, cháu cảm thấy rất hứng thú với phẫu thuật, cũng rất muốn vượt qua. Nhưng mà dù là phẫu thuật gì cũng không thể tách rời thuốc, hiện nay biện pháp phẫu thuật duy nhất là lấy mảnh kim loại ra khỏi cơ thể. Chuyện này rất nguy hiểm nên cháu muốn khắc phục điều này, tìm một cách khác.”
Giáo sư Hùng ngẩn ra nói: “Cách gì?”
“Dùng thuốc để tách.”
Tô Thanh Hòa giải thích suy nghĩ của mình cho giáo sư Hùng một lượt. Giáo sư Hùng nghe vậy thì trong lòng ngổn ngang: “Có loại thuốc này sao?”
“Bây giờ còn chưa có nhưng mà dù là thuốc gì cũng đều do con người nghiên cứu ra. Có phương hướng thì nhất định sẽ có khả năng xuất hiện.”
Tô Thanh Hòa tự tin nói. Cô tin rằng nhất định có thể được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Được được, chúng ta đi tìm ông Lâm nào. Trước đó bác còn cảm thấy ông ta vô dụng, không ngờ tới còn có lúc cần tìm đến ông ta.” Giáo sư Hùng kích động cười nói.
Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng ngạc nhiên nhìn Tô Thanh Hòa, sau đó liếc nhìn nhau.
Biết Tô Thanh Hòa muốn bắt đầu nghiên cứu thuốc mới, giáo sư Lâm rất vui vẻ, nhanh chóng dọn phòng thí nghiệm, chuẩn bị tốt tất cả các thiết bị dụng cụ giúp Tô Thanh Hòa.
Lần này ông ta cũng không rảnh rỗi, mang rất nhiều thiết bị đến. Thiết bị nghiên cứu của ông ta cũng không thua viện nghiên cứu là mấy, chỉ vì muốn giúp cho quá trình nghiên cứu thuốc của Tô Thanh Hòa thuận lợi.
“Vậy nên mới nói, y dược vẫn rất quan trọng, tạo phúc cho toàn nhân loại.” Giáo sư Lâm nhìn phương án của Tô Thanh Hòa xong thì cười nói.
Giáo sư Hùng tức giận đến méo miệng.
Giáo sư Lâm nói thêm: “Tiểu Tô này, bác thấy sau này cháu nên chọn con đường y dược này. Nhất định hợp với cháu.”
Tô Thanh Hòa đáp: “Y dược và y thuật đều quan trọng như nhau, gắn bó như môi răng. Cần phải nắm hết kiến thức, nên giáo sư Lâm à, cháu sẽ học hết những thứ này, không bỏ gì cả.”
Giáo sư Lâm và giáo sư Hùng đều nhìn cô. Giáo sư Hùng nói: “Cháu có cố nổi không?”
“Vâng, hẳn là cháu cố gắng được.” Tô Thanh Hòa nói. Con đường học y của cô thuận lợi hơn người khác rất nhiều, tất nhiên là cũng muốn học thêm một chút.
Giáo sư Hùng bỗng nở nụ cười, vỗ đầu mình: “Tôi nói này ông Lâm, trước đó chúng ta đã nghĩ nhiều rồi. Chúng ta chỉ muốn để Tiểu Tô theo chúng ta học tập, thật ra chúng ta sớm nên nhận ra được rằng Tiểu Tô vốn không cần lựa chọn hay từ bỏ, con bé có năng lực học cả hai bên. Chúng ta hẳn là đã dùng góc độ của người thường để đánh giá con bé.”
Giáo sư Lâm gật đầu tán thành cười nói: “Tôi nhận ra bây giờ nhìn ông lại thuận mắt rồi.”
Giáo sư Hùng nghe vậy cười đáp: “Tôi cũng có suy nghĩ này.”
Từ sau khi tranh giành định hướng phát triển của Tô Thanh Hòa, hai người bạn cũ lâu năm bắt đầu đối đầu nhau. Bây giờ mới nhận ra đều tranh giành vô ích.
Có hai người giáo sư giúp đỡ, cộng thêm sự phối hợp của bệnh viện này, Tô Thanh Hòa nghiên cứu rất thuận lợi.
...
Tiền tuyến, các đại đội trong quân đội bắt đầu cung cấp vật tư thuốc thang.
Nghe nói là một loại thuốc mỡ mới, chuyện trị vết thương do đạn bắn, số lượng không nhiều lắm, chỉ có thể để cán bộ chuyên môn mang theo người. Nếu như lúc đánh giặc trên chiến trường không có quân y chăm sóc, có thể tự bôi thuốc để xử lý một số vết thương nhẹ, tránh để vết thương nặng thêm.
Cố Trường An cầm thuốc mỡ cẩn thận nhìn một lúc lâu, chỉ là một cái bình thủy tinh, trên đó chả có bất cứ chữ gì.
Đại đội trưởng Cát nói: “Nghe nói thuốc mỡ này là do bệnh viện Tây Nam của chúng ta làm ra.”
Vẻ mặt Cố Trường An vô cùng kinh ngạc: “Bệnh viện của chúng ta trâu bò như vậy rồi à?”
“Cũng không hẳn, là do một vị bác sĩ nghiên cứu ra. Nhưng mà không nói là ai. Cậu nói xem người có thể tạo ra thuốc mỡ như vậy có phải rất giỏi không?”
“Giỏi!” Vẻ mặt Cố Trường An đầy bội phục. Giỏi như là Thanh Miêu Nhi nhà anh vậy.
Trước đó lúc ở nhà cũng nghe nói Thanh Miêu Nhi nghiên cứu thuốc gì đó, chắc chắn là cũng nghiên cứu được.
Thanh Miêu Nhi nhà anh nhất định sẽ càng giỏi hơn người bác sĩ này.
Rất nhanh trận chiến trên chiến trường lại rất căng thẳng. Trong vùng bắt đầu tập kích. Tình huống bây giờ chính là như vậy, không thể chủ động tấn công chỉ có thể tự vệ. Kẻ địch phía bên kia đang suốt ngày làm ầm ĩ. May là sức chiến đấu của đối phương thật sự quá kém cỏi, cũng không chiếm được lợi ích gì.
Cố Trường An tranh thủ cầm súng đi ngay phía trước.
Sau một trận chiến, lại có một số người bị thương ôm lấy cánh tay chảy nước mắt, Cố Trường An khinh thường bôi thuốc mỡ cho cậu ta. Vừa bôi xong thì rất nhanh đã không khóc nữa.
“Trung đội trưởng, tôi không đau nữa. Ha ha ha.”
“... Đau được bao nhiêu chứ, không phải chỉ trúng đạn thôi sao?”