Chương 536: Vào đảng 2
“Nên bầu chọn. Đây là chuyện tốt, đồng chí xuất sắc, nên thưởng. Đúng rồi, đơn xin vào đảng của đồng chí đã viết xong chưa?”
Tô Thanh Hòa nhanh chóng lấy đơn xin vào đảng của mình từ trong túi ra.
Thủ trưởng Trần nhận lấy, sau khi xem xong thì cười, cầm bút lên ký tên mình xuống.
Sau đó đưa cho viện trưởng Hình.
Viện trưởng Hình nói với Tô Thanh Hòa: “Tiểu Tô à, bây giờ bệnh viện và quân khu đều bận rộn, chúng ta sẽ đơn giản hóa hết quá trình. Cháu tuyên thệ ở đây đi.”
Tuyên thệ luôn chẳng phải sẽ lập tức vào đảng sao? Tô Thanh Hòa cảm thấy như là nằm mơ vậy: “Tôi, Tô Thanh Hòa tự nguyện gia nhập...”
Sau khi tuyên thệ xong, thủ trưởng Trần cầm bộ quân phục trên bàn đến, trên đó còn có một quân hàm, một gạch đỏ hai sao, là quân hàm trung úy.
Thủ trưởng Trần trịnh trọng nói với Tô Thanh Hòa: “Tiểu Tô, đồng chí phải tiếp tục cố gắng đó. Đợi sau này hòa bình, khi cấp bậc được tăng, chúng tôi nhất định sẽ có nghi thức trao quân hàm.”
Tô Thanh Hòa kích động đưa hai tay nhận lấy, nhìn quân hàm trên đó, kích động nói không nên lời.
Vậy mà cô lại có cấp bậc.
Cô lập tức chào kiểu quân đội: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Thủ trưởng Trần còn bận nhiều việc ở quân khu, lần này cũng chỉ tranh thủ lúc rảnh đến đây, sau khi làm xong việc ông ta lại vội vàng về lại quân khu. Viện trưởng Hình và Tô Thanh Hòa cùng tiễn ông ta ra về.
Nhìn thủ trưởng Trần rời đi, viện trưởng Hình cảm khái nói: “Tiểu Tô, vinh dự càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều. Lãnh đạo quân khu đánh giá cao cháu, áp lực của cháu cũng càng lớn rồi.”
Tô Thanh Hòa hít một hơi cười nói: “Viện trưởng à, bác yên tâm, cháu sẽ dốc hết sức.”
Cầm quân trang và quân hàm mới toanh về nhà, Tô Thanh Hòa đưa tay sờ một cái, cảm nhận cảm giác vinh dự to lớn.
Cao Tú Lan và mẹ Cố ở bên cạnh ngạc nhiên không thôi, ai cũng không dám sờ cái nào.
“Thanh Miêu Nhi của chúng ta thật sự rất có tương lai.” Mẹ Cố kiêu ngạo khen ngợi.
“Trường An cũng có quân hàm đấy. Cũng là trung úy.” Tô Thanh Hòa nói đỡ.
Cao Tú Lan phụ họa: “Con gái con rể của mẹ đều có tiền đồ.”
...
Tiền tuyến, sau khi nhóm Cố Trường An đánh lùi một đợt quân địch, đại đội trưởng Cát gọi mọi người đến họp. Gần đây vì biểu hiện ở tiền tuyến không tệ, cộng thêm hòa giải quốc tế, các đợt tấn công đã yếu đi. Nhưng mà dù vậy mọi người cũng không được lơ đễnh, phải chuẩn bị đánh trận lớn bất cứ lúc nào.
Trung đội trưởng một nói: “Tôi đã chuẩn bị xong. Chỉ cần cấp trên ra lệnh một câu, tôi sẽ là người đầu tiên xông lên.”
“Xông cái gì mà xông, phải nghe theo sắp xếp của tổ chức. Trung đội trưởng một, tôi đã nói với đồng chí bao nhiêu lần, phải kiên nhẫn.”
Những người khác bật cười.
Đại đội trưởng Cát trợn mắt, không ai dám lên tiếng nữa, đại đội trưởng Cát phất tay một cái: “Giải tán. Trung đội trưởng hai ở lại.”
Đồng chí Cố Trường An trung đội trưởng hai sửng sốt một chút, lập tức ngoan ngoãn ở lại.
Đại đội trưởng Cát đưa thuốc cho anh, Cố Trường An lắc đầu, Thanh Miêu Nhi không cho hút.
Đại đội trưởng Cát cũng không hút, nhét lại vào túi. Nhìn anh nói: “Biết tại sao tôi muốn đồng chí ở lại không?”
Cố Trường An bình tĩnh lắc đầu, sao anh biết là lý do gì chứ?
“Tên nhóc nhà cậu, tôi nhìn trúng cái vẻ bình thản trước mọi chuyện của cậu. Gặp phải chuyện gì cũng không ồn ào ầm ĩ. Có đầu óc, có suy nghĩ, còn biết nhẫn nhịn.”
Cố Trường An không hiểu nhìn đại đội trưởng Cát. Đó hoàn toàn vì anh lười tranh cãi, lười nghĩ.
“Đại đội trưởng, có phải là có nhiệm vụ giao cho tôi không?” Anh tò mò nói, ánh mắt có vẻ chờ mong.
“Đúng vậy, có nhiệm vụ, nhiệm vụ lớn. Nhắc đến tôi thật sự không muốn thả người. Nhưng mà bây giờ không còn cách nào khác. Bên phía quân khu đã có sắp xếp, phải làm tốt sắp xếp tác chiến bất kỳ lúc nào, muốn đề bạt cán bộ trẻ tuổi ưu tú dẫn binh. Mỗi một binh lính tốt của đại đội quân mũi nhọn chúng ta đều được để mắt tới. Thằng nhóc nhà cậu đó, trận này cậu rất nổi bật, nên quân đoàn quyết định để cậu đến đại đội khác đảm nhận chức vị đại đội trưởng. Thằng nhóc cậu nở mày nở mặt rồi, trực tiếp nhảy một cấp.”
Cố Trường An nghe vậy thì vẻ mặt ngẩn ra: “Đại đội trưởng, tôi sẽ lên chức ư?”
Đại đội trưởng Cát thấy vẻ mặt này của anh, hài lòng nói: “Cuối cùng cũng để lộ vẻ mặt khác rồi, cậu, tên nhóc này, tôi cũng không nỡ thả đi. Nhưng mà không thả không được mà. Cũng không thể làm lỡ tiền đồ của cậu. Cậu còn trẻ, càng thăng chức sớm càng tốt. Có lẽ khi chiến tranh kết thúc cậu càng có cơ hội hơn. Vì thế, Cố Trường An, lúc chiến tranh kết thúc, cậu nhất định phải sống.”