Chương 537: Gọi điện
Lúc này Cố Trường An kích động nhảy dựng lên, cuối cùng cũng lên chức, cuối cùng cũng có tư cách đưa đơn xin theo quân, cuối cùng có thể được cấp nhà hai phòng rồi.
“Tôi, đại đội trưởng, chuyện này, có phải tôi sẽ được đưa đơn xin theo quân rồi không?”
Đại đội trưởng Cát: “...”
Ông ta trợn trừng mắt nhìn Cố Trường An, vỗ một cái thật mạnh lên vai anh: “Nhìn xem dáng vẻ này của cậu là gì?”
“Đó là mục tiêu của tôi.” Cố Trường An vui sướng cười nói. Sau này anh còn muốn ở nhà ba phòng, sau này cả mẹ và bọn nhỏ đều có phòng rồi.
Cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa với Thanh Miêu Nhi .
Bây giờ vẫn đang chiến tranh, nên không có cơ hội đưa đơn xin. Nhưng mà vẫn có thể gọi điện được. Đợi sau khi nói chuyện điện thoại xong, Cố Trường An sẽ bắt đầu bàn giao việc, sau này anh sẽ không còn thuộc đội quân mũi nhọn này nữa.
Đại đội trưởng Cát nhìn Cố Trường An chạy ra ngoài, lắc đầu cười thở dài.
Cất nhắc nhân tài, cũng không thể cứ bị nhốt ở đại đội này mãi được. Bầu trời quân đội rất rộng lớn mà.
Vì đã quá trễ nên Cố Trường An cũng không dám làm phiền Tô Thanh Hòa, vẫn đợi đến sáng hôm sau mới gọi điện cho Tô Thanh Hòa.
Đầu tiên là gọi đến phòng truyền tin, sau đó để phòng truyền tin kết nối, mình mới đứng chờ trả lời điện thoại.
Tô Thanh Hòa vẫn chưa vào phòng thí nghiệm đã được đồng chí phòng truyền tin gọi lại. Vừa thấy là Cố Trường An gọi đến thì cô nhanh chóng gọi lại.
“Trường An.”
“Thanh Miêu Nhi.”
Giọng nói của hai người qua điện thoại đều rất kích động.
Tô Thanh Hòa nói: “Trường An, anh có thời gian gọi điện cho em sao?”
“Ha ha, trung đoàn đã phê chuẩn cho anh báo tin mừng. Thanh Miêu Nhi à, anh lại lên chức rồi, bây giờ là đại đội trưởng. Lập tức sẽ được điều động, nhưng mà vẫn ở lại quân đoàn.”
“Thật sao?” Tô Thanh Hòa nghe vậy thì nhất thời kích động: “Trường An, anh giỏi quá.”
Được khen, Cố Trường An nhất thời cảm thấy rất tự hào, lập tức cam đoan nói: “Thanh Miêu Nhi, anh sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Vâng, em cũng sẽ cùng anh cố gắng. Trường An, em cũng có cấp bậc, bây giờ em cũng là trung úy rồi.”
Cố Trường An nghe vậy thì vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Thanh Miêu Nhi của chúng ta cũng rất giỏi, còn giỏi hơn cả anh.”
Thanh Miêu Nhi là đồng chí nữ đó, cơ hội để lên cấp khó hơn anh nhiều. Hơn nữa hiện tại Thanh Miêu Nhi còn đang mang thai, càng vất vả khó khăn hơn. Trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy rất dịu dàng, anh thật sự rất nhớ Thanh Miêu Nhi của mình.
“Thanh Miêu Nhi, con có nghịch không?”
“Không đâu.”
“Thanh Miêu Nhi, em đừng vất vả quá. Đợi anh tiếp tục cố gắng, sau này anh sẽ nuôi em và con. Em đừng vất vả quá.”
“Dạ.” Tô Thanh Hòa cười nói, trong lòng rất ngọt ngào. Cô biết mình sẽ không để Cố Trường An nuôi, nhưng mà cô thích Cố Trường An có trách nhiệm như vậy.
Ba phút trôi qua rất nhanh, sau khi cúp điện thoại, hai bên đều cảm thấy mất mát.
Cố Trường An lưu luyến sờ điện thoại, xoay người đi ra ngoài.
Còn phải tiếp tục liều mình nhanh chóng đuổi kẻ địch, sớm về nhà thăm Thanh Miêu Nhi và con.
Một nơi khác, Tô Thanh Hòa cũng đi ra khỏi phòng truyền tin. Trên đường đi đến phòng thí nghiệm vẫn luôn nở nụ cười. Cô cũng muốn sớm nghiên cứu ra nhiều thứ tốt hơn, sau này hòa bình rồi có thể điều trị vết thương cũ cho Trường An.
…
Để sớm làm xong thí nghiệm, mỗi ngày Tô Thanh Hòa đều dành phần lớn thời gian làm việc. Lần này vì liên quan đến nội tạng – bộ phận yếu ớt trong cơ thể nên độ khó của nghiên cứu rất lớn. Khó khăn cần khắc phục cũng rất nhiều.
Cũng may là có sản phẩm, cô có thể dựa vào đấy, nếu không Tô Thanh Hòa sẽ không chắc là mình có thể nghiên cứu ra loại thuốc này hay không.
Nhưng mà giáo sư Hùng và giáo sư Lâm lại cảm thấy không chắc chắn. Đối với bọn họ mà nói, loại thuốc này thật sự khó có thể tưởng tượng được. Nếu như không phải tin vào khả năng của Tô Thanh Hòa thì bọn họ cũng không thể nào kiên trì. Loại thuốc này đơn giản mà nói, giống như thuốc tiên.
Phải gần một tháng thí nghiệm mới bắt đầu có chút manh mối.
“Vậy mà thật sự có thể nghiên cứu ra được.” Giáo sư Lâm kích động nhìn số liệu thực nghiệm mà Tô Thanh Hòa ghi lại.
Về phần nghiên cứu thuốc thì giáo sư Hùng tất nhiên kém xa giáo sư Lâm: “Lúc nào thì có thể tiến hành thí nghiệm lâm sàng?”
Giáo sư Lâm lườm qua ông ta: “Ông cho rằng chuyện này là phẫu thuật à, việc nghiên cứu thuốc của chúng tôi cần phải rất cẩn thận. Cần nhiều trình tự. Chờ chút đi. Nhưng mà Tiểu Tô đúng là có bản lĩnh. Nếu loại thuốc này thật sự tiến hành thí nghiệm lâm sàng thành công thì sẽ dẫn đầu thế giới.”
Giáo sư Hùng kỳ vọng: “Mong là có thể thành công.”
Ông ta biết trong cơ thể của không ít lão thành cách mạng vẫn còn sót lại rất nhiều mảnh đạn.