Chương 538: Trở về 1
Tô Thanh Hòa cũng rất nóng lòng, lần nghiên cứu thuốc này dài hơn nhiều những lần trước, hơn nữa đôi khi còn có ca phẫu thuật cần làm, cô cũng cảm thấy thời gian trôi rất nhanh.
Nhưng mà điều khiến cô lo lắng là con của cô phát triển có vẻ không bình thường. Bụng đã lớn rồi nhưng mà đứa bé vẫn không có động tĩnh gì. Dựa theo tình hình bình thường thì sau bốn tháng phải có cử động nhẹ. Lúc năm tháng thì cử động rất rõ ràng rồi. Con cô đã gần năm tháng nhưng không có bất cứ cử động gì.
Nếu không phải hệ thống kiểm tra thấy con cô phát triển rất bình thường thì cô còn đang rất lo lắng về tình hình sức khỏe của con mình.
Cô chuẩn bị nghiên cứu xong hạng mục lần này sẽ dành thời gian dưỡng thai, nghĩ cách để con mình cử động.
Nghe nói tính cách của đứa trẻ sẽ được hình thành trong bụng mẹ. Những đứa trẻ hiếu động từ khi còn trong bụng mẹ đã rất thích cử động. Những đứa trẻ an tĩnh thì từ trong bụng mẹ đã lười nhúc nhích.
Cô cũng không muốn con của mình từ khi còn ở trong bụng đã là một đứa bé lười. Sau này phải giải thích với cha nó thế nào đây?
Lại thêm một tuần nữa, cuối cùng thành phẩm cũng đã được phối xong, sau đó tiến hành thí nghiệm trên cơ thể sống.
Có giáo sư Hùng và giáo sư Lâm ở đây, thí nghiệm này không cần Tô Thanh Hòa phải tự làm. Một người cầm dao mổ, một người chuẩn bị thuốc, hai người hợp tác vô cùng ăn ý.
Nhìn viên đạn từ từ tróc ra khỏi cơ thể sống, hơn nữa sau đó cũng rất dễ dàng lấy ra, hai người kích động đến mức mặt đỏ đến mang tai.
Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng cũng há mồm trợn mắt. Công việc này của họ có rất nhiều khả năng phải tiếp xúc với đạn, tất nhiên là biết quá trình lấy đạn ra đau đớn và khó khăn đến mức nào. Nhưng mà thí nghiệm này trừ mấy tiếng kêu la thì cũng không hề có sự giãy dụa mạnh mẽ, điều này cho thấy cảm giác đau đớn không hề thấm gì so với trước đây.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Thanh Hòa, Tô Thanh Hòa thở phào một hơi: “Tiếp theo phải quan sát xem thuốc này có hại với cơ thể sống không.”
Giáo sư Hùng nói: “Để bác quan sát.”
Giáo sư Lâm cũng phụ họa: “Đây là công việc của tôi.”
Hai người liếc nhìn nhau tranh việc, Tô Thanh Hòa lúng túng nói: “Vậy làm phiền hai bác rồi, có việc gì cứ tìm cháu.”
Hoàn thành thí nghiệm, Tô Thanh Hòa cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô sờ bụng mình: “Bao giờ thì con mới cử động đây.”
Bụng không hề có phản ứng gì, Tô Thanh Hòa thật sự cảm thấy mình đang mang thai giả. Điều duy nhất thay đổi là bụng cô càng ngày càng lớn.
Trong nhà biết thí nghiệm của cô đã hoàn thành, không cần vất vả như vậy nữa thì Cao Tú Lan và mẹ Cố đều vô cùng vui mừng. Mẹ Cố nói: “Xem như xong rồi. Lần này con phải bồi bổ thật tốt, con gầy đi rồi đấy.”
Tô Thanh Hòa véo gương mặt thịt bầu bĩnh của mình. Gầy chỗ nào chứ?
Vừa cơm nước xong, Tô Thanh Hòa đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nhân viên phòng truyền tin đã vội vàng chạy đến: “Bác sĩ Tô, quê mọi người gọi điện đến, nói là tìm mẹ cô là Cao Tú Lan. Bảo tôi nhắn lại, nói là lần này công việc gấp gáp, cần đồng chí Cao Tú Lan quay về sắp xếp, bảo đồng chí Cao Tú Lan nhanh chóng quay lại làm việc.”
Cao Tú Lan và mẹ Cố đang dọn đồ trong bếp nghe thấy vậy thì đều ngẩn ra.
Tô Thanh Hòa nói lời cảm ơn với người đưa tin, sau đó nhìn hai người nói: “Mẹ ơi, hay là hai người về làm việc đi, bây giờ sức khỏe con cũng rất tốt, không cần phải chăm sóc đâu.”
Cao Tú Lan không nghe: “Chăm sóc con trước.”
Mẹ Cố cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chăm sóc con trước.”
Tô Thanh Hòa hơi lo lắng: “Không được, lúc hai người đến cũng đâu nói sẽ ở lâu như vậy, việc nhà bên đó cũng chưa sắp xếp xong, công việc cũng chưa bàn giao xong. Để lâu không tốt đâu. Bây giờ người ta cũng đã gọi điện đến, nhất định là có việc gấp.”
Mẹ Cố và Cao Tú Lan hoàn toàn chẳng thấy có gì không ổn, chăm sóc Thanh Miêu Nhi và cháu ngoan tương lai mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác nhằm nhò gì.
Thiếu hai bà cũng đâu phải không sống nổi.
Mẹ Cố xua tay: “Không sao đâu.”
Tô Thanh Hòa nhìn Cao Tú Lan nói: “Mẹ ơi, dù sao mẹ cũng nên về một chuyến đi, công việc ở nhà trễ nải cũng không tốt. Con ở lại đây một thời gian ngắn cũng không có chuyện gì. Sau này đứa bé được sinh ra thì hai người cũng không về được. Ở lại một năm rưỡi thì có phải là lâu quá không?”
Cao Tú Lan nghe vậy thì có hơi do dự. Lúc bà ấy đến thì vô cùng bất chợt, khi biết tin con gái mang thai thì bà ấy cũng lập tức quyết định ở lại. Nhưng mà chuyện trong nhà cũng chưa sắp xếp xong.