Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539 - Trở Về 2

Chương 539 - Trở về 2
Chương 539 - Trở về 2

Chương 539: Trở về 2

Hơn nữa trước đó bà ấy cũng nói với Đại Căn chỉ ở đây một thời gian, chưa từng nói là bao lâu. Bà ấy lo lắng lúc mình không có ở nhà thì Đại Căn đưa đồ đến nhà. Những cái khác cũng không vấn đề gì, dù sao phòng của bà ấy cũng khóa lại, không ai dám vào, chỉ lo ông ấy đưa thịt, để lâu thịt hỏng, người trong nhà ngửi mùi sẽ phát hiện ra.

Nhìn Cao Tú Lan có vẻ chần chừ, Tô Thanh Hòa biết là mẹ cô vẫn rất lo lắng cho công việc. Chỉ là đang lựa chọn giữa con gái và công việc thôi.

“Mẹ à, hai người cũng thấy rồi đấy, sức khỏe con rất tốt. Bình thường dì Chu cũng rất quan tâm con. Hai người thật sự không cần lo lắng cho con đâu. Hai người ở đây bao lâu con cũng rất vui. Nhưng mà hai người cũng có việc riêng của mình, đừng vì chuyện của con mà làm lỡ việc của hai người.”

Là người không có công việc, mẹ Cố thở mạnh nói: “Hay là bà thông gia về lo công việc trước đi, ở đây còn có tôi, tôi chăm sóc Thanh Miêu Nhi là được. Đợi khi đứa nhỏ ra đời thì bà lại đến. Bà yên tâm, hai đứa con dâu nhà tôi đều do tôi chăm. Tôi có kinh nghiệm.”

Cao Tú Lan nhìn con gái mình, thở dài: “Được, mẹ quay về sắp xếp một chút. Chẳng bao lâu sẽ lại đến.”

“Bà thông gia, bà cứ yên tâm về lo việc của mình đi, ở đây cứ giao cho tôi là được.” Mẹ Cố vỗ vai bà ấy.

Sau khi nhờ một đồng chí trong bệnh viện giúp mua vé xe, Cao Tú Lan thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Trước khi đi, hai mắt Cao Tú Lan lại không nhịn được đỏ lên.

“Thanh Miêu Nhi, có chuyện gì con cũng phải báo cho mẹ đấy, không gọi điện thoại được thì con gửi thư đi. Về nhà mẹ sẽ bảo bưu điện để ý giúp mẹ.”

“Con biết rồi mẹ.” Tô Thanh Hòa cười nói.

Mẹ Cố cũng nói: “Tôi bảo ông Cố truyền lời giúp bà.”

Vì phải đưa Cao Tú Lan đi bắt xe, Tô Thanh Hòa mượn xe Jeep của bệnh viện, Diêu Lượng lái xe, Tôn Hiểu Phương cũng cùng mọi người đi tiễn Cao Tú Lan.

Trên đường đi, hai người đều cảnh giác xung quanh.

Đối với hai người bọn họ mà nói, gần đây biểu hiện của Tô Thanh Hòa càng tốt thì sẽ càng nguy hiểm. Dù sao thì chỗ nào đặc vụ cũng nhúng tay vào. Ai mà biết được chuyện nghiên cứu rốt cuộc được bảo mật đến mức nào chứ. Dù chỉ để lộ một chút tin đồn thì cũng khiến đối phương rất quan tâm.

Cũng may là đoạn đường đi đến trạm xe lửa rất an toàn, không xảy ra chuyện gì.

Sau khi dừng xe thì cùng vào trạm xe lửa chuẩn bị lên xe đi về.

Trên sân ga, Cao Tú Lan lưu luyến không rời con gái mình. Mẹ Cố cũng lưu luyến nhìn thông gia của mình, đứng bên cạnh lau nước mắt.

“Bà thông gia à, bà có thể đến đây sớm một chút không?”

“Chắc chắn rồi, con gái tôi ở đây, tôi sẽ vui vẻ quấn lấy chỗ này.” Cao Tú Lan hứa hẹn.

Tô Thanh Hòa đang định nói chuyện bỗng nghe thấy tiếng cảnh báo: “Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm.”

Cô hoảng sợ nhanh chóng nhìn xung quanh, chỉ thấy một đứa bé mười mấy tuổi đang chạy sang đây. Vẻ mặt cười hì hì, có vẻ đang đùa rất vui.

Thấy đứa trẻ đó sắp va phải mình, Tô Thanh Hòa theo bản năng lùi một bước, đứa bé kia đâm hụt. Nhưng mà lại va phải Cao Tú Lan và mẹ Cố.

Diêu Lượng và Tôn Hiểu Phương chỉ để ý người lớn, bất ngờ sơ sót trẻ con, nhìn thấy tình hình này thì sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Nhanh chóng vây quanh Tô Thanh Hòa.

Hai bà mẹ đã mất bình tĩnh, nhìn đứa trẻ vẫn còn muốn chơi đuổi chạy, trực tiếp túm áo thằng bé lại: “Con cái nhà ai vậy, không có mắt à, không thấy con gái tôi bụng to sao, cháu nghịch gì chứ? Đụng phải người ta chẳng phải sẽ gây chuyện lớn sao? Con cái nhà ai vậy?”

Thằng bé nhất thời ôm mặt khóc lớn.

“Ai bắt nạt con trai tôi?”

Một người phụ nữ hùng hổ chạy đến chỉ vào mọi người mắng to: “Không biết xấu hổ, đã lớn tuổi rồi còn bắt nạt con nít.”

Đứa nhỏ kia thấy mẹ mình đã đến thì tránh thoát, làm mặt quỷ với hai người, sau đó còn muốn va vào Tô Thanh Hòa. Cao Tú Lan tức giận, trực tiếp túm lấy đứa nhỏ, quất mông nó: “Thằng nhóc này, lại còn ngang ngược.”

Người phụ nữ kia nóng lòng nhanh chóng kéo lấy đứa bé. Còn ỷ vào việc mình to con, còn trẻ tuổi nên ra tay với Cao Tú Lan và mẹ Cố.

Tô Thanh Hòa thấy vậy thì nhất thời luống cuống, sao đột nhiên lại đánh nhau chứ? Nhanh chóng muốn đi giúp. Tôn Hiểu Phương kéo cô, gọi Diêu Lượng: “Diêu Lượng mau đi giúp đỡ.”

Diêu Lượng nhanh chóng đến giúp, đang định ra tay thì đã thấy Cao Tú Lan nhảy dựng lên mạnh mẽ vỗ lên đầu người phụ nữ kia, mẹ Cố bên cạnh thì đang túm tóc người đó. Hai người đánh cho người phụ nữ cao lớn kia không còn sức đánh trả.

Bình Luận (0)
Comment