Chương 596: Kỹ năng phụ trợ
Bây giờ mẹ Cố và Cao Tú Lan đều đang ở trong nhà, đứa nhỏ và chuyện trong nhà cũng không cần hai người nhúng tay vào, Tô Thanh Hòa cảm thấy còn thoải mái hơn cả trước khi nuôi con.
Cao Tú Lan hỏi thăm: “Thanh Miêu Nhi, khi nào thì con bắt đầu công việc thế?”
“Mấy ngày nữa ạ, bên bệnh viện bảo con cứ nghỉ ngơi vài ngày trước rồi đi sau, bây giờ bệnh viện cũng không bận, hơn nữa sắp qua năm là phải khai giảng rồi, còn cần thời gian đọc nhiều sách.”
“Ôi chao, theo như mẹ thấy, học nhiều thứ như vậy làm gì, có cái gì hay đâu, mẹ thấy không cần thiết phải học, không thể chữa bệnh cho người ta mà còn có thể ăn cơm được sao?”
Mẹ Cố cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta vất vả bao nhiêu.”
“Mẹ ơi, cái này cũng hữu dụng mà, cái khác không nói, nhưng điện thoại mà chúng ta đang dùng hiện tại đều có liên quan đến thứ này, còn có cả tại sao xe hơi nhỏ có thể chạy, tại sao máy bay lại bay được, đều có liên quan đến cái này hết, học tốt cái này, thì sau này sẽ có tác dụng rất lớn.”
Mẹ Cố và Cao Tú Lan sợ ngây người, mẹ Cố hỏi: “Thanh Miêu Nhi, vậy sau này con muốn làm ra máy bay và xe hơi sao? Nhưng bây giờ không phải đã có rồi hay sao, vậy còn cần các con làm gì nữa?”
“Đương nhiên là để khai phá phát triển những thứ tốt hơn rồi ạ, ví dụ như điện thoại, bây giờ còn cần nhân viên nối máy chuyển tiếp, sau này nếu nghiên cứu phát triển điện thoại tiện lợi hơn, thì chúng ta có thể ngồi ở nhà, gọi điện thoại cho cha và mọi người ở văn phòng, cái này đều không cần đến người chuyển máy nữa, nói không chừng sau này, chúng ta còn có thể không cần đến dây điện thoại, mọi người mang theo một cái để trong túi áo, bất cứ lúc nào muốn gọi thì cứ gọi thôi.”
Những lời này của Tô Thanh Hòa trực tiếp khiến cho hai bà cụ trợn trừng mắt há hốc mồm, còn có thể lợi hại như vậy nữa sao, ngay cả dây điện cũng không cần, vậy sao mà truyền lời nói đi được?
Mẹ Cố lập tức hỏi: “Thanh Miêu Nhi, vậy khi nào con phát ra minh ra, đến khi đó chúng ta có thể có một cái được không, mẹ nhàn rỗi thì có thể gọi điện cho cha con, tiện thật đấy.”
Cao Tú Lan bảo: “Làm ra cũng vô dụng, chúng ta chắc chắn không mua nổi đâu.”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Mẹ ơi, đợi chúng ta nghiên cứu ra thì thứ này cũng sẽ không hiếm, mỗi người một cái cũng đâu phải không có khả năng, cho nên chúng ta nhất định phải có lý tưởng, lỡ như thành hiện thực thì sao?”
“…”
Cố Trường An ở bên cạnh che miệng cười, khi cơm nước xong xuôi định rời đi, còn lén lút kéo Tô Thanh Hòa qua bảo: “Thanh Miêu Nhi, sau này chúng ta mỗi người một cái, khi anh ra ngoài làm nhiệm vụ cũng có thể nói chuyện được nhỉ.”
Tô Thanh Hòa theo bản năng nghĩ đến hình như khi quân nhân làm nhiệm vụ, không thể tùy tiện mang theo di động, lý tưởng này của đồng chí Trường An vẫn rất khó thành hiện thực, vì thế mới cố nín cười, gật đầu.
Đợi anh đi rồi, Tô Thanh Hòa ôm con, cho đứa bé uống sữa ở trong phòng, sau đó bắt đầu nói chuyện với hệ thống.
“Hệ thống, chuyện gì thế, lại có thể mở kỹ năng phụ trợ nữa sao?”
Lần trước cô mở kỹ năng phụ trợ là luyện võ công, sau này cô đã luyện Thái Cực, khi đó cô cảm thấy có võ công khá thuận tiện, cho nên không nghĩ đến việc muốn học thêm kỹ năng bắn súng nữa.
“Nếu như ký chủ muốn mở thêm kỹ năng phụ trợ, thì phải thu thêm phí ngoài định mức, dù sao thì bổn hệ thống cũng sẽ cung cấp thêm thiết bị và huấn luyện viên.”
Tô Thanh Hòa bĩu môi: “Những thứ này đều là số liệu hóa cả mà.”
“Số liệu cũng là tài nguyên, cho nên ký chủ, cô cần mở không? Còn có một cách khác, chính là nâng cao cấp bậc của hai mục kỹ năng sinh hoạt cơ bản của ký chủ.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy, lập tức run rẩy, bây giờ nhiệm vụ học hành của cô cũng không nhỏ, nếu như lại vì kỹ năng bắn súng mà tốn thời gian nâng cao những kỹ năng khác của mình, vậy thật sự là bận không chịu nổi.
Bây giờ cô chính là người giàu có, có hơn 20.000 tinh tệ còn sờ sờ ngay trước mắt đây.
“Mở một kỹ năng phụ trợ học, cần bao nhiêu tinh tệ?”
“5000, đây là cơ hội học bắn súng, thiết bị học và huấn luyện viên sẽ thu phí thêm.”
“…”
“Muốn trở thành một tay súng thần bách phát bách trúng, người bình thường ít nhất cũng phải luyện hơn ba năm, hao tốn sức người sức của rất lớn.”
Tô Thanh Hòa cắn răng, cô vẫn rất muốn học bắn súng, học cái này cũng sẽ có chút vốn liếng bảo vệ mình, ai kêu hiện tại mình là miếng thịt mỡ bị người ta nhìn trúng chứ, ai biết khi nào lại bị ám sát nữa, cái mạng nhỏ này quan trọng hơn.