Cảm ơn bạn pthhien9900, MêM92, kimdunghea92 muonconguoiyeu, Moonie, vivihana và May1402 đã gửi kim phiếu cho truyện
Chương 609: Cùng nhau tiến lên
Sáng ngày hôm sau cô lại lên lớp ở trường.
Dưới tay giáo sư Hứa đã dẫn dắt vài nghiên cứu sinh, khi làm thực nghiệm, Tô Thanh Hòa và mọi người đi chung.
Tô Thanh Hòa cũng hiểu được tình hình cụ thể ở phòng thực nghiệm, trong lòng thấy may mắn vì phòng thực nghiệm vẫn rất lớn, đồ vật không nói là vô cùng tiên tiến, nhưng vẫn rất đầy đủ các thiết bị.
Giáo sư Hứa cũng rất quan tâm đến Tô Thanh Hòa, đợi sau khi tan lớp, bà còn đặc biệt giữ cô lại, để phụ đạo một vài điểm khó trong bài học cho cô.
Tô Thanh Hòa cảm động muốn chết, trong lòng lại càng hạ quyết tâm không thể phụ công vun trồng của những người này đối với mình, cho dù muốn làm ra hàng nhái, thì cũng phải học kiến thức thật sự, để sau này mình có thể phát minh ra nhiều thứ hơn.
Sau khi rời khỏi văn phòng của giáo sư Hứa, Tô Thanh Hòa nhanh chóng đi tới thư viện đọc sách, bởi vì mượn sách ở thư viện có giới hạn số lượng, cho nên để đọc được nhiều hơn một chút, cũng chỉ có thể đọc nhiều trong thư viện hơn, nếu đọc không hết thì mượn về nhà đọc.
Chị Lưu Thất đi cùng cô suốt toàn bộ quá trình, nhìn Tô Thanh Hòa ôm mấy quyển sách, sau đó nhìn cô lật xem từng trang như vậy, hơn nữa còn đọc đến vô cùng say mê, trong lòng không khỏi chấn động.
Trên cơ bản suốt một tuần, Tô Thanh Hòa đều làm như vậy, đợi khi Cố Trường An trở về nhà vào cuối tuần, nhìn thấy vợ mình lại đang đọc những quyển sách chuyên ngành khác, rồi lại nhìn mình mang tài liệu và bài tập nhà về, đột nhiên cảm thấy việc học này của mình quá nhẹ nhàng.
…
Buổi tối khi ngủ, Cố Trường An nhìn Tô Thanh Hòa vẫn còn đang ôm sách đọc bèn bảo: “Thanh Miêu Nhi, em đang chuẩn bị làm chuyện gì à?”
“Em chuẩn bị làm một loại thiết bị điều trị, như vậy chúng ta có thể kiểm tra ra được rất nhiều chứng bệnh trong cơ thể người.”
Cố Trường An kinh ngạc hỏi: “Kiểm tra như thế nào?”
“Chính là đưa người vào quét một cái, rồi thiết bị có thể phản ánh tình trạng cơ thể của anh.”
Cố Trường An tưởng tượng ra thứ đó, trong nháy mắt cảm thấy quá khó, quả nhiên, thứ mà Thanh Miêu Nhi học khó hơn anh nhiều.
Buổi tối, hai vợ chồng đều ngủ muộn mà ngồi học đủ thứ, sau khi Tô Thanh Hòa đọc xong tài liệu của khoa học vật liệu, cô quay đầu nhìn lại, thấy Cố Trường An vẫn còn đang ghi chép, mới hỏi: “Trường An, sao anh vẫn chưa ngủ thế?”
Cố Trường An đáp: “Thanh Miêu Nhi, anh muốn tốt nghiệp sớm, nếu như có thể tốt nghiệp sớm, vậy anh còn có thể tiếp tục học chuyên sâu.”
Một nữ đồng chí như Thanh Miêu Nhi còn cố gắng như vậy, nên anh cũng không thể rớt lại phía sau, mà phải làm như một người đàn ông vậy.
Tô Thanh Hòa nhìn Cố Trường An với vẻ khâm phục, Trường An biết vươn lên bao nhiêu, chức vị cũng không thấp, hơn nữa còn học trường quân đội, vậy mà còn muốn tiếp tục học cao hơn nữa.
“Trường An, em ủng hộ anh, chúng ta đều phải tiến lên, em cũng chuẩn bị sớm cho ra thành quả một chút.”
Cuối tuần hiếm khi được nghỉ ngơi, mà hai vợ chồng cũng không nghỉ, nhưng vẫn bớt thời gian để chơi với con gái bảo bối của mình. Hai người đã bàn bạc xong, mặc kệ công việc có bận rộn đến đâu, cũng không thể để con cái trưởng thành trong gia đình thiếu vắng tình thương được… khụ khụ, tuy rằng được hai bà cụ nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn mà đau mắt.
Bọn họ cũng không dám đi vào trong nội thành, cùng lắm chỉ dẫn tiểu An Ninh đi dạo khắp các nơi ở trước và sau bệnh viện, còn nội thành thì không đi, đứa bé vẫn còn nhỏ, nên cũng không dám ôm đi khắp nơi, mấu chốt là hiện tại, bản thân Tô Thanh Hòa đang bị đặc vụ nhìn trúng, dẫn theo trẻ con, sợ đến khi đó sẽ khiến đứa trẻ bị thương.
Tiểu An Ninh cũng đã rất quen thuộc với khu tập thể cho người trong nhà đình ở bệnh viện, mỗi ngày con bé đều được bà nội và bà ngoại ôm ra ngoài chơi, cũng quen biết không ít người, khi nhìn thấy người quen, còn nhìn thẳng vào đối phương với gương mặt mỉm cười.
Hai người đi đến phía nhà trẻ bệnh viện, trong này đều là con của các viên chức bệnh viện, có những đứa trẻ mới hơn một tuổi đã được đưa qua đây, nhưng trong thời đại vô cùng nhiệt tình này, trên cơ bản, hai vợ chồng cũng không lo lắng về chuyện trông đứa trẻ.
Tô Thanh Hòa nhìn con bé nhà mình, cười bảo: “Đợi bảo bối nhà chúng ta hai tuổi, cũng sẽ gửi qua đây, để con bé và những đứa trẻ khác tiếp xúc nhiều một chút, còn có thể học được những kỹ năng sống độc lập.”
Tiểu An Ninh thấy mẹ mình nhìn chằm chằm vào đứa trẻ nhà khác mà cười, trong lòng lập tức không vui, bĩu môi đầy tủi thân, muốn khóc.
Tô Thanh Hòa: “…” Nào có lý này chứ, quá không nể mặt nhau rồi!