Chương 639: Hồi hương
Trở về quê hương đã xa cách nhiều năm, tâm trạng của Tô Thanh Hòa cũng không nhịn được mà kích động.
Từ tỉnh ngồi xe về huyện Hồ Gia, Tô Thanh Hòa cảm thấy có sự thay đổi rõ ràng. Các hạng mục phát minh mấy năm này cuối cùng cũng dần dần được sử dụng trong xí nghiệp dân dụng, trước đây trên đường chẳng thấy đến mấy chiếc xe đạp, mà bây giờ xe máy cũng xuất hiện luôn rồi.
Cả nhà họ Cố đã sớm biết đám người Tô Thanh Hòa sắp trở về, nên đều ở trong nhà đợi.
Những năm này, anh cả nhà họ Cố là Cố Trường Chính cũng thăng quan tiến chức, đang làm phó cục trưởng cục công an ở huyện, còn anh hai Cố Trường Bình bây giờ là phó xưởng trưởng của xưởng cơ giới trong huyện, đều làm rất tốt. Trong đơn vị cũng chia nhà cho, nhưng họ đều không qua ở, mà vẫn ở chung với bí thư Cố, định đợi sau này bí thư Cố nghỉ hưu đi tìm Cố Trường An, thì bọn họ mới chuyển nhà.
Cả nhà trở về, toàn bộ khu tập thể huyện ủy đều kinh động.
Người trong khu tập thể đều biết, thằng ba nhà họ Cố và vợ thằng ba đều sống tốt ở thủ đô, đồng thời đều có triển vọng. Thằng ba vẫn luôn thăng quan tiến chức, đã làm đến đoàn trưởng cả rồi, dưới tay vợ thằng ba quản không ít sinh viên đại học nữa, còn được lãnh đạo lớn khen thưởng, là đối tượng để toàn bộ thanh thiếu niên học hỏi.
Trước đây chẳng ai ngờ được thằng ba nhà họ Cố không có tương lai này lại có thể lăn lộn thành được như vậy.
Nghe nói nếu không phải bí thư Cố muốn nghỉ hưu, thì cũng sẽ đi lên khu vực hành chính.
Cả nhà họ Cố này thật đúng là quá phát đạt.
Lúc này, người nhà họ Cố ở trong nhà vô cùng náo nhiệt. Người tới người lui vui vẻ biết bao, bây giờ lại thêm tiểu An Ninh nữa, lại càng khiến cho hai người làm anh như Cố Lâm và Cố Lỗi vô cùng yêu thích, muốn dẫn cô bé cùng đi chơi, kết quả lại bị mẹ Cố ngăn cản, chỉ sợ mấy đứa nhóc không biết nặng nhẹ, làm bảo bối của mình bị thương.
Chị dâu cả Cố và chị dâu thứ Cố nhìn mà cũng thích mê, ôm trong lòng rồi chơi với tiểu An Ninh, đứa bé đã sáu tuổi, mà người nhà vẫn coi là bé bỏng mà thương yêu.
“Bác là bác cả của cháu.”
“Bác là bác hai của cháu.”
“Còn cả anh nữa, anh là anh cả.”
“Anh là anh hai, gọi anh hai đi.”
Tiểu An Ninh trừng to mắt nhìn bọn họ, trong lòng vô cùng vui vẻ, quả nhiên cô bé được người yêu mến, mọi người đều thích cô bé, vì thế cô bé híp mắt chào: “Bác cả, bác hai, anh cả, anh hai, cháu tên là tiểu An Ninh, cha mẹ nói người thân có thể gọi cháu là Cố Bảo Bối, mọi người có thể gọi là Cố Bảo Bối.”
Giọng nói đáng yêu, gọi đến mức khiến tim của mọi người đều hóa thành nước, chị dâu thứ Cố ôm cô bé, hôn lên gương mặt nó vài cái với ánh mắt tỏa sáng.
Ôi chao, sao vợ thằng ba lại may mắn thế chứ, vừa sinh đã được một đứa con gái béo tốt thế này rồi.
Cô bé được ôm một lúc thì bị mẹ Cố ôm đi, chị dâu cả và chị dâu thứ nhìn với vẻ chờ mong.
Chị dâu thứ Cố bảo: “Chị cả này, hay là chúng mình sinh tiếp đi.”
Chị dâu cả Cố liếc mắt nhìn em dâu thứ, sau đó im lặng đi vào phòng bếp làm việc. Cô ta cũng không thể nghe theo ý kiến vớ vẩn của vợ thằng hai được, sinh thêm con thì ai chăm, trước đây công việc của cô ta không bận thì còn chăm được, nhưng bây giờ cô ta và Trường Chính đều bận, mẹ chồng thì không ở nhà, sinh rồi cũng không có người chăm, mấu chốt là chưa chắc đã sinh được con gái, lỡ như lại sinh thêm một thằng nhãi thối thì phải làm sao đây?
Chị dâu thứ tự mình nghĩ ngợi, nếu bản thân cũng sinh một đứa con gái béo tốt, vậy thì tốt biết bao, sau đó lại nhìn sang Cố Trường Bình ở bên cạnh đang nói chuyện với Cố Trường An, cô ta híp mắt nở nụ cười.
Bởi vì phải tiễn Cao Tú Lan về nhà thăm người thân, cho nên Tô Thanh Hòa và Cố Trường An cũng không ở lại huyện, ăn xong cơm trưa, buổi chiều đã ngồi xe về quê luôn.
Mẹ Cố không nỡ, cũng muốn đi theo, bí thư Cố cũng dứt khoát cùng đi.
Vợ chồng hai anh em nhà họ Cố nhìn chiếc xe chậm rãi đi xa, trong lòng lạnh giá, thế này đúng là còn chưa nóng hổi trong chốc lát đã bị bỏ rơi rồi.
Trên con đường từ huyện đến công xã, vậy mà còn được tu sửa thành một con đường đá, không còn toàn là bụi mù ngập trời, trời mưa toàn sẽ là bùn đất như trước kia nữa.
Bí thư Cố cười nói: “Mấy năm nay trong huyện có xây dựng mấy nhà xưởng, còn có cả xưởng sản xuất thuốc và xưởng xe đạp, cuộc sống trải qua cũng tốt, ngày tháng của dân chúng đương nhiên cũng sẽ được cải thiện… Thanh Hòa, vẫn là nhờ những phần tử trí thức như các con, khoa học kỹ thuật kéo theo kinh tế, dân chúng mới có thể sống tốt hơn được.”