Chương 640: Gặp lại
Trong lòng Tô Thanh Hòa cũng rất vui vẻ, cô không ngờ thật sự có nhiều sự thay đổi như vậy. Những thay đổi trong hiện tại, cũng nhiều hơn trong suy nghĩ của cô.
Trước đây, Tô Thanh Hòa nghe nói đến hiệu ứng cánh bướm chắc hẳn sẽ không tin, bây giờ cô cuối cùng cũng tin rồi, chỉ một cánh bướm thực sự có thể dẫn tới một cơn bão..
Qua công xã, trực tiếp trở về thôn Tô gia.
Xe vừa vào thôn đã thu hút sự chú ý của mọi người, chẳng qua năm ngoái công xã cũng đã từng có cán bộ lái xe đến mỗi một đội sản xuất để tiến hành các loại hoạt động khác nhau, vì thế mọi người cũng không giống như ngày trước, vừa nhìn thấy xe đã mang bộ dáng ngạc nhiên.
Nhưng đợi Cao Tú Lan từ trên xe bước xuống, sau khi ồn ào một hồi, toàn bộ đội sản xuất Hoàng Hà đều chấn động.
Người già và trẻ nhỏ ở trong nhà không ra ngoài làm việc đều chạy hết ra, các đồng chí nữ được Cao Tú Lan dẹp nạn mù chữ trước đây, lại càng hưng phấn nói chuyện với bà ấy.
“Cán sự Cao, cán sự Cao, bà về rồi!”
“Mẹ Ái Quốc, sao bà lại về thế…?”
“Bà nội Đại Bảo, bà về khi nào vậy, sao không gọi điện nói một tiếng.”
Sau đó nhìn thấy Tô Thanh Hòa và đứa bé.
“Ôi, Thanh Hòa đã lớn như vậy rồi sao, con cũng lớn thế này rồi, lúc trước khi chúng ta thấy Thanh Hòa đi, con bé vẫn còn là một cô gái nhỏ.”
“Còn không phải sao, tôi còn nhớ trước kia Thanh Hòa dụ được con chuột to, bây giờ cuộc sống trong thôn trải qua tốt rồi, cũng chưa nhìn thấy con chuột to như thế.”
“Thanh Hòa à, cháu còn thích ăn khoai sấy không, trong nhà thím còn nhiều khoai lang sấy lắm, bây giờ ăn không hết, lát nữa cháu mang một ít về mà ăn, nhiều lắm.”
Tô Thanh Hòa gật đầu cười nói: “Vâng, chú thím, mấy năm nay không gặp, lát nữa cháu sẽ qua nhà ngồi chơi, chúng cháu về thăm chị dâu với anh trước đã.”
Mặc dù đã nói như thế, nhưng vẫn có rất nhiều người đi theo sau bọn họ cùng về nhà, một đám người rất náo nhiệt.
Tô Thanh Hòa phát hiện ra, sự thay đổi trong đội mấy năm nay cũng rất lớn, rất nhiều gia đình đã xây thêm nhà mới. Tuy rằng phần lớn đều là nhà gạch, nhưng trông vẫn thoải mái hơn nhiều so với những căn nhà tường đất trước kia.
Đợi khi nhìn thấy tổ trạch nhà mình, Tô Thanh Hòa sững sờ. Trên nền đất nhà tổ tiên trước đây đã được dựng nhà mới, hơn nữa còn không phải một căn mà là một hàng bốn căn nhà, đều là nhà một tầng.
“Mẹ, em út.” Giọng nói của Tô Ái Quốc truyền tới từ bên cạnh, phía sau còn có con dâu Lâm Thục Hồng. Hai người xách thịt và cá trong tay, rõ ràng là vừa ra ngoài đi chợ về.
Tô Ái Quốc chạy tới trước mặt mẹ mình với đôi mắt đỏ hoe, lập tức ôm chặt Cao Tú Lan: “Mẹ, mẹ ơi…”
Hu hu hu hu, cuối cùng mẹ cũng về rồi.
Cao Tú Lan ghét bỏ đẩy ra: “Ôi chao, xem giống cái thứ gì đâu, đã là người làm đại đội trưởng của đội sản xuất rồi, khóc lóc còn ra thể thống gì chứ, quá mất mặt.”
Tô Ái Quốc lau khóe mắt với vẻ ngại ngùng, sau đó giang cánh tay định ôm Tô Thanh Hòa, Cố Trường An lại nhiệt tình đi lên đón: “Anh cả, đã lâu không gặp, ha ha ha ha.”
Tô Ái Quốc: “…”
Tô Thanh Hòa cười đẩy Cố Trường An ra, đi tới ôm Tô Ái Quốc đang mang vẻ mặt buồn bực: “Anh cả, bọn em về rồi.”
“Ừm.” Tô Ái Quốc đỏ hoe mắt gật đầu.
“Bác, bác ơi!”
Tiểu An Ninh cũng vui vẻ ôm eo Tô Ái Quốc, tuy rằng những năm này đều chưa gặp mặt nhau, nhưng cô bé và bác cả đã nói chuyện điện thoại, bác cả còn gửi đồ ăn cho cô bé nữa, cô bé đều nhớ hết.
Nghe thấy tiếng gọi của tiểu An Ninh, Tô Ái Quốc cũng nhớ ra mình có một đứa cháu gái ngoại bảo bối này.
Anh ta lập tức khom người ôm đứa trẻ vào lòng: “Cháu gái của bác, lớn lên giống y như cô út nhà chúng ta khi còn nhỏ vậy, vừa nhìn đã khiến người ta yêu mến rồi.”
Lâm Thục Hồng đi qua cười nói: “Tiểu An Ninh có biết bác là ai không?”
“Bác cả.”
“Ôi chao, An Ninh của chúng ta thật thông minh.” Lâm Thục Hồng cũng híp mắt cười.
Cao Tú Lan lo lắng đứa bé sẽ bị lạnh: “Được rồi, vào nhà rồi nói, nhưng chúng ta vào nhà nào đây, thế này là sao vậy, các con nói xây nhà, là xây như vậy hả?”
Tô Ái Quốc cười đáp: “Cứ vào nhà bọn con ngồi trước đã, buổi tối ngủ trong nhà cô út, đồ đạc cũng kê xong rồi.”
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi: “Nhà của em ư?”
Lâm Thục Hồng cười đáp: “Còn không phải sao, lúc đầu ba nhà đều muốn xây nhà, sau đó hợp chung lại xây nhà giúp em, định khi nào em về thì có chỗ cho em ở, sẽ thoải mái hơn.”
Tô Ái Quốc cười hàm hậu: “Anh hai và anh ba em tưởng ngày mai em mới về, nên hôm nay vẫn còn đi làm, lát nữa anh sẽ gọi điện kêu tụi nó về, bây giờ hai đứa nó đều ở trên thị trấn, kỳ nghỉ mới về nhà được, mấy ngày trước tụi nó về giúp dọn nhà, đồ đạc gì đó cũng kê xong rồi.”
Tô Thanh Hòa nghe được những chuyện này, trong lòng ấm áp, mũi chua xót, các anh của cô vẫn tốt như vậy!