Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 641 - Chương 641 - Phiên Ngoại Về Quê Ăn Tết 1

Chương 641 - Phiên ngoại về quê ăn tết 1
Chương 641 - Phiên ngoại về quê ăn tết 1

Chương 641: Phiên ngoại về quê ăn tết 1

Trong bốn căn nhà, nhà của Tô Thanh Hòa xếp thứ hai, được nhà của ba anh bao ở giữa, bên trong còn có giường gỗ mới làm và bàn ghế, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Lâm Thục Hồng giúp bọn họ thu dọn đồ đạc xong xuôi, lại đi đun nước đường đỏ cho bọn họ uống.

Mấy năm này không chỉ cuộc sống trong thôn tốt lên, mà trong nhà cũng tốt hơn nhiều, lương thực đủ ăn, em hai em ba còn thường gửi thịt về nhà, trong nhà một tháng cũng có thể ăn mấy bữa mặn. Cuộc sống như vậy cũng khiến biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Anh em nhà ai cũng không thể đồng lòng được như vậy. Ngược lại rất nhiều người trong nhà vì một chiếc ghế mà đánh nhau.

Cao Tú Lan cũng có một phòng riêng cho mình ở mỗi một ngôi nhà, trong nhà hướng tốt nhất đều dành cho bà ấy, chẳng qua ông ngoại của bé cưng nhà bà ấy lại thờ ở nhà của Tô Ái Quốc.

Vừa về nhà, bà ấy đã đóng cửa tiến vào trong phòng mình tìm Đại Căn nói chuyện.

Tô Ái Quốc thì đi tới văn phòng ở đội gọi điện thoại thông báo cho những anh em khác ở trên trấn về nhà.

Không chỉ hai anh em Tô Ái Hoa và Tô Ái Đảng, mà còn có cả con cái của bọn họ. Lũ trẻ nhà họ Tô đều đã lên trung học ở thị trấn, ngay cả Nhị Bảo cũng lên trung học rồi.

“Thành tích của đám trẻ con đều rất tốt, ngay cả Nhị Bảo nhà chúng ta, tuổi còn nhỏ như vậy, chị và anh cả em còn lo thằng bé không lên được lớp, nhưng ai biết nó học so với các anh chị mình cũng không tệ cho lắm.”

Lâm Thục Hồng mang vẻ mặt tự hào, trong lòng cũng biết ơn cô út này.

Trong nhà có ba đứa trẻ, thành tích học tập đều tốt, đều là do trước kia cô út thường giáo dục bọn nhỏ, nên bọn nhỏ mới nỗ lực học hành như vậy.

Trong lòng Tô Thanh Hòa có hơi chột dạ, tuy rằng lúc trước cô cổ vũ đám trẻ, nhưng là phương pháp cũng không nghiêm túc cho lắm.

“Bà nội, cô ơi...”

“Mẹ, em út...”

Không bao lâu sau, đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt truyền tới từ bên ngoài, Tô Thanh Hòa vừa đứng dậy đi xem, đã nhìn thấy một đám người ùa vào trong nhà. Anh hai và anh ba nhà mình, chị hai và chị ba, còn có mấy đứa cháu gái cháu trai nữa.

Mọi người đã lâu không gặp, anh chị có hơi thay đổi, còn đám trẻ cũng thay đổi rất nhiều, đều từ củ cải nhỏ lớn thành những đứa trẻ cao lớn, ngay cả Đại Nha cũng đã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều. Thằng nhóc con Tô Đại Bảo này cũng thành một thiếu niên thật thà chất phác rồi.

Đám trẻ ùa vào trong, vây quanh Tô Thanh Hòa: “Cô, cô ơi, cô về rồi.”

Lũ trẻ vây quanh cô và nói.

Ngoại trừ Đại Nha Nhị Nha Tam Nha, Đại Bảo và Nhị Bảo ra, phía sau còn có hai đứa trẻ nhỏ hơn một chút là Tam Bảo và Tứ Bảo, hai đứa bé này đều là con của Tô Ái Đảng.

Tam Bảo hơn bảy tuổi, còn Tứ Bảo nhỏ hơn một chút, mới năm tuổi, hai anh em trông đều giống Tô Ái Đảng, cứng đầu cứng cổ, đều đang nhìn anh chị mình vây quanh người lạ với ánh mắt chờ mong.

Bọn nhỏ biết đây là cô mình, nhưng trong trí nhớ cũng không nhớ ra cô, chỉ có điều, hai đứa thường nghe người trong nhà nhắc tới, biết cô là một người rất tốt, người nhà đều thích cô.

Tô Thanh Hòa chia kẹo cho đám trẻ, nhìn thấy hai đứa bé, cô cười vẫy tay gọi tụi nhỏ qua: “Tam Bảo Tứ Bảo, qua đây cùng ăn kẹo đi.”

Hai đứa bé lập tức đỏ mặt, lảo đảo chạy tới, mẹ nói, cô cho ăn thì cứ nhận, vì cô là người thông minh, ăn nhiều đồ cô cho thì có thể trở nên thông minh. Trước đây chị Đại Nha và anh Đại Bảo đều ăn nhiều đồ cô cho, cho nên mới học hành thông minh như vậy.

Bên này, Tô Thanh Hòa còn đang dỗ đám trẻ, thì bên kia, hai anh em Tô Ái Hoa và Tô Ái Đảng đã khóc thành một dòng sông.

Trước đây khi mẹ ở nhà thì không cảm giác được, đợi mẹ đi rồi mới biết mẹ tốt biết bao. Mẹ ở nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có người để mắt đến, cũng không cần bọn họ quan tâm, cứ nghe theo mẹ sắp xếp là được, đợi mẹ đi rồi, bọn họ gặp phải chuyện gì cũng đều phải dựa vào mình, con không mẹ đều giống như cây cỏ vậy.

Đinh Quế Hoa và Điền Tiểu Mai nhìn chồng mình với vẻ không còn gì để nói, bình thường đều rất đàn ông, nhưng thấy mẹ thì khóc như trẻ con vậy.

Cao Tú Lan ôm bé cưng Tiểu An Ninh nhà mình, nhìn hai thằng con trai với vẻ chán ghét: “Ở trước mặt cháu gái các con khóc thành cái dạng gì rồi hả, giống cái gì rồi.”

Tiểu An Ninh nhìn hai người với vẻ bất đắc dĩ, sau đó lại nhìn phía bên Tô Thanh Hòa, cô bé muốn đi chơi với anh chị cơ, nhưng bác hai và bác ba đều đang khóc, lỡ như con bé đi, hai người khóc dữ hơn thì phải làm sao bây giờ?

Tô Ái Hoa và Tô Ái Đảng lau nước mắt nhìn Tiểu An Ninh, rồi sờ gương mặt con bé một cách kích động, nhưng lại lo lắng mình nặng tay, làm bị thương cô bé, vì thế mới có dáng vẻ bó tay bó chân nhìn đứa nhỏ, Tô Ái Đảng bảo: “Lớn lên thật giống cô út nhà chúng ta, trẻ con nhà chúng ta không đứa nào lớn lên giống như vậy.”

Tô Ái Hoa nói: “Đây là cô út nhà chúng ta sinh, có thể giống sao được?”

Cao Tú Lan kiêu ngạo nói: “Còn không phải sao, em út con sinh so với con sinh, con gái lớn lên sẽ giống em út con hơn rồi!”

Hai người đều gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment