Cảm ơn bạn MêM92 và tranhue đã gửi kim phiếu cho truyện ^^
Chương 642: Phiên ngoại về quê ăn tết 2
Tiểu An Ninh nhìn hai người khóc xong rồi, cuối cùng cũng đợi được cơ hội nói chuyện, ngoan ngoãn chào: “Chào mọi người, con tên là Tiểu An Ninh, mẹ nói người thân có thể gọi con là Cố Bảo Bối, mọi người là người thân nhất của con, có thể gọi con là Cố Bảo Bối.”
Điều này khiến hai vợ chồng Tô Ái Hoa và hai vợ chồng Tô Ái Đảng suýt chút nữa quỳ xuống, đứa nhỏ ngoan biết bao.
Điền Tiểu Mai suýt thì bật khóc, cô ta đã sớm nói rồi mà, con gái nhà họ Tô thông minh hơn con trai, tại sao cô ta lại mệnh khổ không sinh được con gái cơ chứ.
Tô Ái Hoa và Tô Ái Đảng cảm thấy đứa bé này khiến người yêu thương hơn cả cô út lúc nhỏ. Hu hu, khi còn nhỏ cô út cũng khiến người yêu mến, nhưng khi ấy cuộc sống khổ cực, bọn họ làm anh cũng thật vô dụng, không thể cho cô út ăn ngon, nếu không cô út chắc chắn cũng có thể lớn lên tốt như vậy.
Hai người lập tức dời sự tiếc nuối về Tô Thanh Hòa đến người cháu gái mình, Tô Ái Hoa nói: “Thật là một đứa trẻ ngoan, bác hai kêu người đi lấy chút đồ cho cháu vẫn chưa về, ngày mai bác hai sẽ mang cho cháu.”
Tô Ái Đảng trực tiếp lấy tiền từ trong túi ra, nhét vào túi của Tiểu An Ninh: “Cầm lấy tự mua cho mình nhé, trước đây bác thường đi lấy trứng chim cho mẹ cháu ăn đấy.”
Nghe thấy Tô Ái Đảng đi lấy trứng chim, Tiểu An Ninh hưng phấn bảo: “Bác ba, trứng chim thế nào ạ?”
“Trứng chim có hình trứng chim đó.” Tô Ái Đảng nói một cách hiển nhiên.
Cao Tú Lan lập tức cảm thấy mất mặt.
“Em gái ăn kẹo đi.”
Mấy đứa bé cầm kẹo, nhưng chẳng ai ăn mà đều chạy tới vây quanh Tiểu An Ninh, sau đó nhét kẹo vào túi cô bé.
Tam Bảo và Tứ Bảo đang rối rắm, rốt cuộc có nên cho hay không đây, bọn nhỏ cũng muốn trở nên thông minh, nhưng chị gái nhỏ/em gái nhỏ này xinh đẹp quá, vẫn nên cho em ấy một nửa đi, sau đó mọi người cùng thông minh.
Tiểu An Ninh gọi anh chị một cách ngọt xớt. Đôi mắt híp thành một đường kẻ đầy vui vẻ, đám trẻ ở trong đại viện còn nói con bé không có anh chị, con bé rõ ràng có nhiều anh chị như vậy, tốt biết bao nhiêu.
Đại Nha rất nhanh đã cõng Tiểu An Ninh ra ngoài, định dẫn ra ngoài chơi.
Tiểu An Ninh nói: “Chị ơi, em tự đi được.”
Đại Nha đáp: “Nói gì thế, em còn nhỏ, thì nên cõng em đi đường chứ, trước đây cô cũng như vậy, lớn lên mới thông minh.”
Cô bé nhớ khi cô còn nhỏ đi ra ngoài, đều được cha cô bé cõng đi, cha nói, cô rất ít khi tự đi đường, cho nên mới thông minh như vậy.
Tam Bảo và Tứ Bảo nghe thế đều sững sờ, sao bọn nó chưa từng nghe cha mẹ nói thế bao giờ nhỉ?
Sau đó lại nhìn Đại Bảo đã lớn thành thiếu niên: “Anh ơi, bọn em cũng muốn được cõng đi.”
Tam Nha xoa đầu hai đứa em trai, dạy dỗ: “Con trai có thể so với con gái được sao, Dượng rất chịu khó nên mới lợi hại như vậy, bà nội nói, con trai và con gái khác nhau, bé trai chịu khó mới có tương lai.”
Tam Bảo và Tứ Bảo lập tức sững sờ.
Tô Thanh Hòa ở bên cạnh suýt chút nữa thì sặc.
Cô đi tới xoa đầu hai đứa bé: “Con trai hay con gái đều phải chịu khó, cho nên bạn học Cố An Ninh, con xuống dưới tự mình đi đường nhé, anh chị con đều rất vất vả.”
Tiểu An Ninh nhanh chóng trượt xuống khỏi lưng Đại Nha.
Đại Nha cũng không dám tranh luận với Tô Thanh Hòa, mà cười hì hì bảo: “Cô ơi, tụi cháu dẫn bé cưng ra ngoài chơi nhé.”
“Đi đi.” Tô Thanh Hòa cười đồng ý.
Kết quả vừa ra khỏi nhà, Tô Đại Bảo đã ôm Tiểu An Ninh chạy ra ngoài.
Tô Thanh Hòa: “...”
Đám trẻ nhà họ Tô đông đúc, hơn nữa chẳng nhà ai có lũ trẻ đồng lòng như bọn họ, anh em họ hàng nhà người ta còn có mâu thuẫn kinh tế, còn nhà bọn họ thì thân như anh em ruột thịt.
Một đám người đi đến đâu cũng hùng dũng.
Lần này bọn nhóc dẫn theo Tiểu An Ninh, mấy đứa trẻ đều gọi bạn bè mình tới, để giới thiệu đại bảo bối đặc biệt mà cô út nhà mình đã sinh ra.
Tô Đại Bảo nói: “Đây là con gái của cô tớ, vô cùng thông minh, cái gì cũng biết!”
Lời giới thiệu vô cùng diễn cảm của Tô Đại Bảo khiến đám bạn đều ngạc nhiên, sau đó nhìn thằng bé, hỏi: “Biết cái gì cơ?”
Tô Đại Bảo sững sờ, quay đầu nhìn Tiểu An Ninh: “Em biết gì?”
Tiểu An Ninh xòe tay ra đếm: “Cái gì em chẳng biết!” Dù sao, những gì giáo viên dạy, cô bé đều biết, cô bé tạm thời vẫn chưa biết mình không biết cái gì.
Tô Đại Bảo kiêu ngạo đáp: “Nghe thấy chưa, cái gì chẳng biết!”
Đám bạn lại một lần nữa khiếp sợ.
...
Trong nhà, nhóm người lớn cũng vây quanh Tô Thanh Hòa bàn luận về sự thay đổi mấy năm này.