Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông Cát thấy anh thay đổi nhiều thì bất ngờ lắm. Tại sao chỉ mới không gặp một lúc mà đã thay đổi rồi? Sau đó lại thấy xưởng trưởng đi từ trong xưởng ra đến chỗ Thôi Hướng Bắc đang đứng.
Xưởng trưởng Tô cười rất bình tĩnh, còn Thôi Hướng Bắc lại tỏ ra ngượng ngùng như một cô gái mới lớn. Ông ấy ngạc nhiên nhìn hai người họ, thành một đôi rồi?
Tô Mạn thấy ông Cát nhìn về hướng hai người họ thì thoải mái giới thiệu với ông Cát, cô nghĩ sau này yêu nhau, chắc chắn Thôi Hướng Bắc sẽ đến đây tìm cô, đi ra đi vào phải cần có một danh phận, thế là cô nói với ông Cát: “Ông Cát, bây giờ đồng chí Thôi Hướng Bắc là người yêu của cháu.”
Thôi Hướng Bắc ở bên cạnh lập tức đứng nghiêm, cười tươi: “Cháu chào ông.”
“Chào đồng chí.” Ông Cát tỉ mỉ quan sát Thôi Hướng Bắc một lần nữa. Ông ấy thầm nghĩ xưởng trưởng Tô là một cô gái đặc biệt, rốt cuộc cô thích cậu ta ở điểm nào? Dù sao cũng là một người đứng đắn. Không tệ.
Sau đó Tô Mạn dẫn Thôi Hướng Bắc đi. Ông Cát thấy xưởng trưởng Tô đưa tay cầm bàn tay thiếu tự nhiên của Thôi Hướng Bắc, cầm một lúc rồi thả ra. “...”
Hiện tại Thôi Hướng Bắc không dám động đậy, kích động đến nỗi muốn rớt tim ra ngoài. Anh nhìn bàn tay vừa được Tô Mạn nắm lấy, chỉ cảm thấy cả bàn tay nóng ran. Tô Mạn thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay, mặt đỏ ửng, trong lòng cô cảm thán thời đại này quả nhiên rất đơn thuần, yêu đương cũng phải cách nhau xa một tí.
Khi nãy thấy Thôi Hướng Bắc vô cùng căng thẳng nên muốn kéo gần mối quan hệ của hai người lại, yêu nhau thoải mái hơn.
Cô còn muốn thử nắm tay người yêu nữa, nhưng cô đã nhanh chóng nhớ ra tác phong của thời đại này. Yêu đương được nhưng đi trên đường cũng phải giữ một khoảng cách nhất định, ít nhất phải cách nhau một nắm đấm tay. Đừng nói đến nắm tay, tay nắm tay là không phù hợp. Cái này khá giống với platonic love[1].
[1] chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người. (Vietcetera)
“Anh muốn ăn gì?” Tô Mạn hỏi.
Thôi Hướng Bắc bỏ tay vào túi: “Em muốn ăn gì thì mình ăn cái đó. Anh nghe theo em.”
“Vậy đi ăn cháo trắng đi, trời nắng nóng không có hứng ăn.”
Thôi Hướng Bắc lập tức gật đầu đồng ý.
Nói là ăn cháo trắng, kết quả Thôi Hướng Bắc còn gọi thêm trứng gà, màn thầu và một ít rau trộn cho cô. Cẩn thận, chu đáo bưng từ ô cửa sổ đến và đặt trước mặt Tô Mạn. Tô Mạn cảm thấy nếu có thể dài lâu, được một người chăm sóc mình như thế này hàng ngày thì đúng là rất thoải mái.
Tô Mạn vừa ăn vừa hỏi: “Công việc của anh thế nào rồi? Bao giờ thì đến trường?”
“Còn 10 ngày nữa mới khai giảng. Công việc bàn giao rất rõ ràng, anh đến huyện làm thủ tục là xong. Còn phải nói với bí thư Lâm một tiếng nữa.”
Nghĩ đến 10 ngày sau cả hai sẽ khó được gặp nhau, Thôi Hướng Bắc cảm thấy rất buồn. Cũng không biết phải làm thế nào trong 10 ngày này.
Anh rảnh nhưng Tô Mạn thì chưa chắc đã có thời gian. Anh rất muốn cùng Tô Mạn đi xem phim. Đồng chí ở xưởng gạch đã nói, những người yêu nhau thường thích đến rạp chiếu phim. Nếu đồng chí nam không nỡ mời đồng chí nữ đi xem nghĩa là không tôn trọng đồng chí nữ.
Tô Mạn lại không có cảm giác rất tiếc nuối như Thôi Hướng Bắc, bởi trước đây cũng không thường gặp nhau, ai nấy cũng có công việc riêng.
Hơn nữa, sau tháng 10, xưởng của cô sẽ chuyển đi, cũng rất bận, hẳn sẽ không rảnh để yêu đương. Sắp xếp như thế này rất ổn. Nhưng nghĩ đến việc mới yêu nhau, còn chưa được tận hưởng mùi vị gì, cô nói: “Sau khi ăn xong chúng ta đi mua vé xem phim, chiều tan làm thì đi xem nhé.”
Thôi Hướng Bắc: “...”
Tô Mạn ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh ngây người thì hỏi: “Sao thế?”
“Được, lát nữa anh sẽ đi mua, chắc chắn sẽ mua được.”
Thôi Hướng Bắc cười phấn khích, cầm bát lên húp một ngụm cháo. Tô Mạn bảo anh ăn bánh bao, anh cầm bánh bao lên ăn, mùi vị rất thơm.
Hệ thống 789 nói: “Đúng là một tên nhóc dễ thỏa mãn, xem phim thôi mà cũng vui đến thế.”
Tô Mạn quan trọng chuyện xem phim sao? Quan trọng là người xem cùng ấy.
Sau khi ăn xong, Tô Mạn phải quay về làm việc, còn Thôi Hướng Bắc đi mua vé rồi đi làm giấy tờ. Nhưng trước đó anh rất kiên quyết đưa Tô Mạn về xưởng, lúc đứng ở cổng, anh lại ngại ngùng gọi Tô Mạn: “Tô Mạn, chuyện chúng ta yêu nhau, anh có thể nói ra bên ngoài không?”
Tô Mạn ngạc nhiên: “Tất nhiên là được, cũng đâu phải chuyện gì mờ ám đâu.” Cô không định sẽ ngoại tình hay gì.
Thôi Hướng Bắc nghe xong, lập tức vui mừng cười tít mắt. Thường ngày trông có vẻ khá trầm tĩnh, bây giờ cười lên lại trông giống dáng vẻ cậu bé mới lớn khi cả hai mới gặp nhau.