Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 579 - Chương 579 - Quá Hạnh Phúc

Chương 579 - Quá hạnh phúc
Chương 579 - Quá hạnh phúc

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Đám người Tô Mạn đều nở nụ cười, Tô Mạn hỏi: “Phó chuyên viên Lâm đúng là rất thích lo lắng, bây giờ chúng cháu lại có bí thư Cao chăm nom rồi, còn có thể không làm việc tốt được sao?”

Bí thư Cao nghe vậy cũng cười, ông ta thấy rất may mắn vì lúc trước đã nghĩ thoáng mới ổn định được.

Có lẽ nhìn thấy rõ hình thức, nên huyện trưởng Triệu cũng khiêm tốn hẳn đi, cũng không còn gọi điện cho các đơn vị nữa, cả ngày ở trong văn phòng, thi thoảng tham gia một cuộc họp. Về phần Ngụy Quang Minh lại càng khỏi cần nói, ngay cả cửa lớn của khu tập thể huyện ủy cũng không bước ra.

Nhưng cho dù là như vậy, cả ngày Ngụy Quang Minh cũng bị huyện trưởng Triệu phê bình, nói năng lực làm việc của anh ta kém, không làm việc cho tốt, tìm được lỗi sai gì là phải mắng một trận.

Tô Mạn đoán, huyện trưởng Triệu là đang muốn đổi thư ký, cho nên bây giờ mới làm màu, đến khi đó cho dù Ngụy Quang Minh bị đổi, cũng là vì khả năng làm việc không ổn, mà không phải bởi vì vấn đề tác phong.

Nhưng Ngụy Quang Minh có đi hay không, Tô Mạn cũng không để ý cho lắm, chỉ cần không ở trước mặt cô khiến cô chán ghét là được.

Vào ngày hai mươi sáu tháng mười hai, sáng sớm Tô Mạn đã nhận được canh trứng mà Tô Tam Trụ nấu cho cô, nói là mừng sinh nhật cô.

Tô Mạn chưa bao giờ đón sinh nhật, lại thêm sinh nhật này cũng không phải là sinh nhật của cô, cho nên mỗi năm đến bản thân cô cũng không nhớ.

Giữa trưa, cô còn nhận được một chiếc khăn quàng cổ mà chị hai Tống Ngọc Hoa gửi tới, khăn nhung đỏ rực, quàng vào vô cùng ấm áp. Đến buổi chiều, lại nhận được bao hàng gửi từ bưu điện tỉnh tới.

Tô Mạn mở ra nhìn, là một bộ quân phục mùa đông cho nữ giới.

Lúc này, quân trang cũng không dễ mua, còn khó mua hơn bất cứ loại quần áo kiểu dáng mới nào.

Tô Mạn mặc lên người, soi gương một chút, cảm thấy mình giống như nữ chiến sĩ, vô cùng anh dũng.

Dưới đáy bao hàng đặt thư của Thôi Hướng Bắc, trong thư viết về cuộc sống thường nhật của anh, sau đó nói là đeo đôi găng tay mà cô mua đó vô cùng ấm. Bây giờ đọc sách cũng không thấy lạnh nữa. Ngoài ra anh biết sinh nhật của cô, nhưng cũng không có cách nào trở về, chỉ chuẩn bị quà cho cô, nên hy vọng cô đừng giận.

Trong thư còn nhắc đến sở dĩ tặng quân phục, là vì anh cảm thấy Tô Mạn là nữ chiến sĩ chiến đấu trên mặt trận sự nghiệp của tổ quốc, thông minh anh dũng như vậy.

Tô Mạn: “… Mình có vĩ đại như vậy sao?”

789 nói: “Dựa theo định luật trong tiểu thuyết của nhân loại các cô mà nói, nếu như không phải vì thiết lập người tốt, thì cơ hội ở đâu ra mà đùa giỡn người khác?”

Tô Mạn cũng chẳng muốn tranh luận với đứa ngốc, trong sáng, ngọt ngào này.

Cô xếp quần áo lại, đoán Thôi Hướng Bắc chắc hẳn sẽ gọi điện thoại cho cô.

Quả nhiên, đến khi tan làm, Thôi Hướng Bắc đã gọi điện thoại tới cho cô: “Tô Mạn, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn, em nhận được quà rồi, thích lắm.” Tô Mạn cười đáp.

Thôi Hướng Bắc nghe vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ, anh cảm thấy Tô Mạn sẽ thích quần áo theo phong cách này: “Tô Mạn, tết Nguyên Đán anh sẽ về thăm em, Bọn anh được nghỉ hai ngày.”

Tô Mạn nói trong sự ngạc nhiên: “Sao chúng ta đều muốn đi hết vậy? Em còn đang định nói sẽ lên tỉnh thăm anh đây. Lần nào anh cũng vội vội vàng vàng, vất vả biết bao, khiến người ta thật đau lòng. Em ở bên này khá tự do, để em qua đó thăm anh đi.” Đây là kế hoạch cô đã vạch sẵn từ lâu, cô cũng không định không chào hỏi đã chạy đi, nếu như mình đi rồi, Thôi Hướng Bắc lại vội vàng không tìm được người, thế mới là lúng túng.

Thôi Hướng Bắc kinh ngạc đến không nói được thành lời: “Thật sao, em có thời gian qua chỗ anh sao?”

Trong lòng anh đương nhiên hy vọng Tô Mạn sẽ lên tỉnh, ngược lại cũng không phải vì anh không muốn về, mà là hy vọng sẽ dẫn Tô Mạn đi dạo ở trường học, để cô nhìn cảnh tuyết ở khuôn viên trường, rồi dẫn cô đi xem phim ở môi trường tốt hơn, sau đó lại dẫn cô đi tới công ty bách hóa đi dạo.

Tô Mạn thuận miệng nói: “Vì anh, không có thời gian cũng phải có thời gian.”

789: “…”

Thôi Hướng Bắc kích động muốn xỉu, nói chuyện cũng có hơi lắp bắp, hình như có hơi không tiếp nhận nổi loại tình cảm nồng đậm này: “Tô Mạn, cảm ơn em.”

Trước đây, anh còn cho rằng Tô Mạn không thích anh như vậy, sau khi kết đối tượng, mình trả giá nhiều thêm một chút, nỗ lực sưởi ấm cô, nhưng ai ngờ Tô Mạn lại đáp lại tình cảm sâu đậm như thế.

Thôi Hướng Bắc cảm thấy bản thân mình quá hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment