Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đề xuất ý kiến với chủ nhiệm Hách: “Cháu sẽ viết một cái thông cáo, dán ảnh lên trên, chúng ta gửi đến các đội sản xuất, để cho mấy người chưa bị bắt ở đội sản xuất nhìn xem hội phụ nữ dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Hách mạnh mẽ vang dội thế nào.”
Chủ nhiệm Hách thích nhất là những đồng chí nghĩ về chuyện tiếp theo phải làm sau khi làm xong một chuyện.
Mấy kẻ bất tài trong dĩ vãng, làm xong một chuyện liền mong ước nó mau chóng kết thúc, nào có tăng thêm được lượng công việc đâu.
Không giống như đồng chí Tô Mạn, mỗi khi làm xong chuyện gì đều sẽ làm cho chuyện càng thêm viên mãn.
“Cứ làm theo lời cháu nói đi.” Tâm trạng chủ nhiệm Hách cực kỳ tốt.
Trước đây còn lo là mấy nữ đồng chí sẽ đến cáo trạng, còn bây giờ thì mong người ta đến nhiều một chút, bà ta lại đem người đi bắt người, để cho người ta thấy sự uy phong của bà ta.
Bà ta không kìm nổi sự hiếu kỳ: “Tiểu Tô, cháu nói xem sao đầu óc cháu lanh lợi vậy?”
Tô Mạn đáp: “Trước đây thân thể cháu không khỏe, biết rằng là thể lực không ổn thì phải động não, không thể nào ăn không cơm của quốc gia được. Vậy nên cháu rất chú trọng học hành, nỗ lực cải thiện dự trù kiến thức cho bản thân, lúc nào cũng chuẩn bị đưa ra ý kiến tốt cho hội phụ nữ.”
Chủ nhiệm Hách giơ ngón tay cái lên: “Đó mới là thanh niên tiến bộ. Học tập cho tốt, thứ mà hội phụ nữ của chúng ta không thiếu chính là cơ hội học tập.”
Khi hai người đến phòng làm việc thì đã sắp đến giờ tan làm rồi.
Ba đồng chí khác của hội phụ nữ vẫn ngồi trong phòng làm việc giải quyết mấy chuyện vặt vãnh. Chỉ có điều vẻ mặt rất không tự nhiên.
Trước đây bọn họ chỉ biết Tô Mạn và chủ nhiệm Hách đi xử lý chuyện mấy nữ đồng chí đem cáo trạng tới. Trong lòng còn âm thầm muốn xem trò hay, nhìn xem bọn họ có thể làm gì. Mấy xã viên kia thích nhất là ăn vạ, nói thế nào cũng không được.
Bọn họ đợi từ sáng tới chiều, thấy không có ai quay về còn tưởng là mấy người Tô Mạn gặp phải phiền phức.
Kết quả là tới gần lúc tan làm, thế mà chủ nhiệm Hách lại đem một đoàn người về, hơn nữa còn làm một tràng diễu phố rầm rộ trên trấn.
Mấy người bị bắt về đây, đương nhiên là bọn họ từng gặp rồi. Trước đây khi đi hòa giải đã gặp nhiều lần rồi, nhớ rất dai, đều là mấy tên giảo hoạt.
Nhưng bây giờ lại bị trói lại một cách thành thực, còn bị chủ nhiệm Hách và Tô Mạn đem đi diễu phố, trong chốc lát không dám phản kháng.
Sau khi xem xét tình hình xong, ba người lập tức chạy về phòng làm việc trốn.
Lúc này nhìn thấy Tô Mạn và chủ nhiệm Hách quay về, ba người càng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Chủ nhiệm Hách thở dài: “Bây giờ mấy người ngồi ở đây thoải mái lắm nhỉ, chuyện đã giải quyết xong rồi. Mấy người ý, không cần làm gì hết, đợi lát nữa tan làm thì có thể đến nhà ăn ăn cơm rồi, cô với Tô Mạn còn chưa cả ăn trưa đấy!”
Trình Hiểu Hồng cắn môi: “Chủ nhiệm Hách, nếu như, nếu như chúng cháu có người của trại dân binh giúp đỡ, chuyện này chúng cháu cũng có thể…”
Chủ nhiệm Hách cười một cách tức giận: “Vậy sao cháu không đi nhờ người ta giúp? Do đầu óc ngu ngốc hơn Tiểu Tô à, hay là lười hơn người ta.”
“…”
“Nhìn mấy người các cháu đi, cả ngày làm gì hả? Cộng cả chuyện một tháng các cháu làm còn không bằng Tiểu Tô làm mấy ngày! Các cháu nói rõ cho cô xem, rốt cuộc là các cháu làm cái gì vậy hả?!”
Trong phút chốc ba người cúi đầu không dám nói.
Tô Mạn giơ tay.
Sắc mặt chủ nhiệm Hách tốt lên một chút: “Tiểu Tô, cháu có ý kiến gì thế?”
Tô Mạn đứng dậy phát biểu ý kiến: “Chủ nhiệm Hách, cháu cảm thấy các cô ấy vẫn có chút vất vả, hiểu khá rõ về mấy hộ gia đình kia. Hay là, chuyện theo dõi phản hồi để cho các cô ấy thử đi, cháu tin là chắc chắn các cô ấy sẽ làm tốt. Cháu tin dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Hách, các đồng chí bọn cháu đều sẽ tiến bộ.”
Ba người ngẩng đầu lên nhìn Tô Mạn, dĩ nhiên là bọn họ không tin vậy mà cô sẽ nói giúp bọn họ.
Chủ nhiệm Hách nhăn mày, sau đó nhìn ba kẻ bất tài kia, sau cùng lại nhìn về Tô Mạn: “Vậy cũng được, chuyện theo dõi giao cho ba người Trình Hiểu Hồng, Đinh Mẫn và Vương Phương. Tuần này mấy người đi xem qua một lần đi.”
Đương nhiên là lần này mấy người Trình Hiểu Hồng không còn lời nào để nói.
Vương Phương do dự giơ tay lên: “Chủ nhiệm Hách, tháng này cháu phải lên huyện họp…”
Nghe lời nói của Vương Phương, trong chốc lát chủ nhiệm Hách lại không vui.
Vừa mới sắp xếp nhiệm vụ xong mà đã chuẩn bị buông gánh nặng xuống à?