Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước đây thấy Vương Phương đến từ huyện, trong nhà cũng có người ở huyện, nên nói sắp xếp như thế cho tiện.
Nhưng bây giờ lấy chuyện họp hành ra làm cớ, vậy thì không được.
“Bây giờ trong tay cháu có nhiệm vụ, vậy thì làm cho xong chuyện đi. Chuyện đi huyện học tập họp hành để Tiểu Tô đi thay cháu.”
Vương Phương ngay lập tức nhìn Tô Mạn, sau đó ra sức tranh luận: “Nhưng, nhưng cô ấy không quen trên huyện…”
Chủ nhiệm Hách không chịu nổi mà đáp: “Trước lạ sau quen. Cứ quyết vậy đi.” Rồi lại nhìn Tô Mạn: “Tiểu Tô, ngày 15 cháu đi lên huyện họp.”
Tô Mạn nói: “Cảm ơn tổ chức đã cho cháu cơ hội học tập này, cháu nhất định sẽ nỗ lực học tập theo tài liệu của huyện, sau khi về sẽ càng làm tốt hơn công việc của hội phụ nữ chúng ta.”
Chủ nhiệm Hách vừa lòng gật đầu.
Người có năng lực như Tô Mạn, sau khi học tập về đương nhiên là làm công việc của hội phụ nữ sẽ có hiệu quả hơn.
Buổi tối Tô Mạn về đến nhà thì nhìn thấy có rất nhiều người đứng quanh bên ngoài của nhà họ Tô. Thấy cô trở về mọi người bèn kéo qua.
“Cán sự Tô, rốt cuộc là có chuyện gì thế,hội phụ nữ mấy người bắt người vì lý gì thế?”
“Đúng vậy, còn bắt không, bắt bao nhiêu người?”
“Có bắt người trong đội ta không, cháu là người của đội ta, phải bảo vệ chúng ta đó.”
“…”
Hóa ra tuy là không có ai trong đại đội Đại Kiều Loan bị bắt, nhưng đại đội bên cạnh có người bị bắt.
Đừng thấy người ta không cùng đại đội, nhưng ruộng đồng là liền kề với nhau đó.
Người của đại đội Liên Hoa bên kia ruộng bàn luận về chuyện những người bị bắt ban trưa, người của đại đội Đại Kiều Loan bên này nghe thấy rồi. Họ biết được rằng hôm nay hội phụ nữ vậy mà bắt một mạch bao nhiêu người, cừ lắm, còn công khai xử lý tội lỗi.
Ban đầu mấy xã viên thành phần không tốt trong đội đều hốt hoảng lo sợ, kết quả thì nghe nói là mấy người bị bắt không phải do giai cấp có vấn đề, mà là mấy xã viên đánh mắng đồng chí nữ.
Lúc này càng lạ lùng hơn. Trước đó chỉ xem diễn qua trên sân khấu chuyện bắt những người này, bây giờ bắt người trong hiện thực, vẫn là lần đầu đấy.
Mọi người rất hiếu kỳ về chuyện này. Mấy đồng chí nam bên đại đội Đại Kiều Loan thích đánh chửi vợ kia nhất thời hoảng loạn. Có người còn đi hỏi chủ nhiệm hội phụ nữ của đội.
Nhưng chủ nhiệm hội phụ nữ của đội không biết gì hết, bên trên cũng không có văn kiện báo xuống, cũng không nói bọn họ là có bắt hay không.
Sau đó bọn họ lập tức nghĩ tới đồng chí Tô Mạn đang làm việc ở công xã.
Thế là sau khi tan làm, mọi người lập tức bưng bát tới trước cửa đợi. Ngóng Tô Mạn về sẽ giải thích tình hình cho bọn họ.
Đến cả đại đội trưởng Quách cũng tới đây.
Dẫu sao chuyện bắt người cũng không phải là chuyện nhỏ, người làm đại đội trưởng như ông ta cần phải làm rõ tình hình. Nếu không khi đội của mình có người bị bắt thì mất mặt lắm.
Đại đội trưởng Quách hỏi: “Tô Mạn à, chuyện này cháu nói chú nghe xem nào. Rốt cuộc chuyện này là như nào. Chuyện này có lớn không?”
Người nhà họ Tô cực kỳ kiêu ngạo, đứng trước cửa nghênh đón Tô Mạn, Tống Ngọc Hoa còn giúp cô xách túi, người làm mẹ ruột như Lý Xuân Hoa còn rót nước vào cốc tráng men cho cô, để cô từ từ nói.
Tô Nhị Trụ trốn trong phòng không dám ló mặt ra.
Tô Mạn đáp: “Về chuyện công việc, chúng cháu đều phải bảo mật. Có điều chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng phải biết. Chắc là ngày mai văn kiện sẽ được gửi xuống, vậy nên cháu cũng không giấu các chú bác nữa. Chuyện bắt người hôm nay là sự thật, chính là do hội phụ nữ làm. Hơn nữa lần hành động lần này cũng là do bí thư Trình chỉ đạo, tiến hành dưới sự phối hợp của trại dân quân công xã.”
Vừa nghe đã thấy thật trang trọng, vẻ mặt các xã viên bỗng chốc căng thẳng.
Tô Mạn đảo mắt một vòng: “Nhưng mọi người yên tâm, hội phụ nữ chúng cháu không bắt bừa đâu. Mấy người bị bắt hôm nay đều đánh mắng vợ con, tình tiết tương đối ác độc. Trước mắt thì chưa phát hiện ra loại người này ở đại đội Đại Kiều Loan, vậy nên tạm thời sẽ chưa bắt. Nhưng sau đó nếu có người báo cáo, sau khi chúng cháu điều tra thực hư xong cũng sẽ bắt.”
Tô Nhị Trụ trốn sau cửa sổ phòng nghe thấy lời này thì trán đầy mồ hôi.
Chủ nhiệm Lưu của đại đội Đại Kiều Loan nói: “Cán sự Tô, cháu là người của đội chúng ta, dù thế nào cũng phải giúp chúng ta, không thể để người ta bắt bừa được.”