Cảm ơn bạn TạcThiênBangTiểuHắc đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 727: Gặp lại cố nhân 5
Nhưng, ngược lại vợ chồng bọn họ cũng không để ý đến ánh mắt của người khác cho lắm, thực ra làm người chính là như vậy, nhưng hễ là người khá để ý ánh mắt của người khác, ít nhiều đều sống khá vất vả, ngược lại, giống như bọn họ, lại sống rất vui vẻ.
Tuy rằng không hợp mắt mọi người, nhưng lại vui.
Mình vui, những cái khác không tính là gì cả, đúng không?
Không ai nói ba mươi tuổi không thể hoạt bát?
Huống chi, Từ Toa đếm trên đầu ngón tay tính toán, mình vừa vặn mới hai mươi tám, chứ ba mươi cái gì. Hơn ba mươi là Giang Phong, Giang Phong còn không để ý ánh mắt của người ta, hiển nhiên cô cũng không để tâm.
Cuộc đời ngắn ngủi có mấy chục năm, phải để ý ánh mắt của người khác khắp nơi mới mệt.
Đại khái là vợ chồng bọn họ quá vô tư, ngược lại khiến người khác phải rời mắt đi, dường như thấy hơi ngại ngùng. Quả nhiên là ứng với câu nói đó, chỉ cần tôi không xấu hổ, vậy người xấu hổ chính là bạn.
Thực ra, Giang Phong và Từ Toa cũng không khác người, giọng nói cũng không to, hoàn toàn không ảnh hưởng đến người khác. Sở dĩ mọi người có phản ứng, hoàn toàn là vì bị quy củ gò bó quá lâu, nắm tay trước công chúng đều sẽ dẫn đến những lời bàn tán. Hiển nhiên nhìn đám người Từ Toa cũng cảm thấy rất khoa trương.
Đoạn đường trở về này ngắn hơn một đoạn trước nhiều, Từ Toa cũng không nghỉ ngơi, ngược lại ngắm mây, ra ngoài một chuyến, thu hoạch vẫn rất lớn. Mấy thứ như tầm nhìn này, không phải dựa vào muốn là có thể, mà phải cảm nhận chân chính.
Hơn nữa vòng quanh khắp nơi, cả người cũng thả lỏng rất nhiều, lại có lòng dạ đi làm nhiều việc hơn.
Giang Phong nắm tay của Từ Toa, nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở thủ đô một ngày hay là về thẳng luôn?”
Từ Toa quả quyết: “Về thẳng luôn.”
Thời gian dài như vậy không về nhà, chắc chắn là nhớ nhà như tên bắn.
Giang Phong: “Được.”
Tuy mệt mỏi, nhưng ngược lại anh cũng không bất ngờ với sự lựa chọn của cô. Đợi máy bay hạ cánh ở sân bay thủ đô, bọn họ mới cảm giác được cả người đều thả lỏng hơn hẳn. Từ Toa thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: “Về rồi, thật tốt quá.”
Tuy rằng bây giờ tình hình xây dựng ở nước ngoài tốt hơn trong nước, nhưng Từ Toa vẫn thích “về nhà” hơn.
Thực ra một chuyến này bọn họ trở về, còn có một cuộc họp tổng kết nữa. Nhưng Giang Phong và Từ Toa thật sự nhớ nhà vô cùng, ngược lại xin nghỉ cuộc họp này. Đương nhiên, đây cũng là vợ chồng đã bàn bạc xong với nhau. Bọn họ vẫn có sự khác biệt với những xí nghiệp khác. Cho nên cho dù không tham gia, cũng không tính là gì.
Hơn nữa, bọn họ làm như vậy, thấp thoáng vẫn khá thích hợp. Dù sao thân là xí nghiệp tư nhân duy nhất, ngược lại bọn họ xuất hiện sẽ khiến người ta nói chuyện không thể thả lỏng. Bọn họ không ở đây, người ta càng có thể nói thoải mái hơn. Dù sao, về mặt bản chất lập trường của bọn họ cũng không giống nhau.
Giang Phong và Từ Toa vừa xuống sân bay về nhà, đã lập tức đi đón hai đứa con trai.
Giang Phong lái xe, anh bất đắc dĩ bảo: “Em xem em không có tinh thần gì cả.”
Thời gian bọn họ đi đường quá dài, hoàn toàn không có khả năng nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ trạng thái này lộ ra quá rõ ràng, cho dù người có tinh thần cũng trông không ổn. Nhưng Từ Toa rất kiên định: “Em nhớ Mộc Mộc và Thủy Thủy.”
Người làm mẹ chính là như vậy.
Bọn họ đăng ký với bảo vệ cửa, đợi một lúc đã nhìn thấy đích thân Từ Hồng Vĩ ra đón, mỗi tay ông dắt một bạn nhỏ. Hai đứa trẻ chạy nhanh vù vù, vừa nhìn thấy Giang Phong và Từ Toa đã lập tức gọi: “Ba! Mẹ!”
Từ Toa lập tức ngồi xổm xuống: “Bé cưng!”
Hai đứa nhỏ nhào vào trong lòng Từ Toa như vậy, làm cô lảo đảo, cũng may Giang Phong đỡ cô, bằng không kiểu gì cô cũng ngã bệt mông.
Từ Toa ôm hai đứa con trai, nói: “Mẹ nhớ các con quá.”
Cô hôn chụt lên mặt hai đứa trẻ mỗi người một cái, nói: “Các con có nhớ mẹ không?”
“Nhớ!” Giọng nói của đứa trẻ vang vọng.
Hai bạn nhỏ cũng ôm chặt mẹ.
“Mẹ ơi! Nhớ mẹ quá!”
Từ Toa nhoẻn miệng cười: “Mẹ cũng nhớ các con.”
Cô ôm hai đứa trẻ, ngẩng đầu nói: “Ba, cảm ơn ba.”
Từ Hồng Vĩ mỉm cười: “Nói linh tinh gì thế, ba con còn nói cảm ơn gì? Ba chăm sóc tụi nhỏ có gì mà không đúng?”
Từ Toa nở nụ cười, bảo: “Ba, con biết ba tốt nhất.”
Con gái nhà mình, mình còn không hiểu sao?
Từ Hồng Vĩ: “Cái miệng con cũng ngọt thật.”
Ông đi lên, bảo: “Đi nào, về nhà ăn cơm đi.”
Từ Toa vâng một tiếng, Giang Phong hỏi: “Ba, khoảng thời gian này hai đứa tụi nó không nghịch ngợm gì chứ?”
Hai đứa trẻ làm nũng: “Sao ba có thể nói như vậy, bé cưng ngoan nhất.”
Thân là ba ruột, Giang Phong vừa liếc một cái đã nhìn thấu bọn trẻ: “Nếu như các con thật sự vô cùng ngoan, đã không phải dùng giọng điệu đó rồi.”
Còn không phải quậy bao nhiêu thứ, mới mồm ép như vậy sao?
Anh cười bất đắc dĩ.