Kim Sang-sik dùng ngón trỏ đẩy gọng kính lên nói.
Nhân tiện thì đó là kính không độ.
Hoàn toàn là để làm màu.
"Đây là bí mật, thật ra trong nhóm chúng tôi có một hacker."
"Dạạạ? Hacker ạ?"
"Không phải đâu ạ. Eun-tae bảo là tình cờ tìm thấy thôi."
Đúng vậy. Tìm thì là do tôi tìm.
Dù không hoàn toàn là tình cờ.
Lần đầu gặp Ari.P, tôi thấy cậu ta gần như nghiện mạng xã hội nên vẫn còn nhớ.
Đã lặn thì phải tắt điện thoại cho đàng hoàng chứ.
Đúng là loại thích thể hiện, làm gì cũng phải khoe cho bằng được.
Nghĩ bụng có khi nào, tôi liền lục tung hết các tài khoản mạng xã hội của Ari.P thì thấy cậu ta vẫn đăng bài ầm ầm.
Tài khoản riêng tư cũng chỉ cần gửi yêu cầu theo dõi là cậu ta chấp nhận ngay.
"Quan trọng không phải là chuyện đó, mà là việc nhạc sĩ đang ở Busan đúng không ạ?"
"Vâng ạ, đúng vậy. Nếu biết cậu ấy ở Busan thì tôi đã đặt vé máy bay đi Busan chứ không phải Gimpo rồi."
Chẳng hiểu sao trợ lý đạo diễn lại một mình trở nên thơ thẩn.
“Chiếu tướng!”
Kim Woo-jung búng tay tanh tách trước mặt trợ lý đạo diễn đang thất thần.
Song Yi-seon bẻ ngược ngón tay của Kim Woo-jung lại để ngăn cản.
‘Đúng là một cặp bài trùng trời hành.’
Tôi rời mắt khỏi hai đứa đó.
"Hình như đi dự sinh nhật bạn thân ở quê."
Tôi đưa ra bằng chứng bằng chiếc laptop mang từ ký túc xá đến.
"Sinh nhật gì mà tổ chức tận 3 ngày 4 đêm vậy ạ?"
"Tổ chức sinh nhật hay mừng thọ bảy mươi thì tôi không quan tâm. Vấn đề là không gửi bản demo mà lại lặn mất tăm."
"Cái đó thì đúng ạ."
Chuyện hành tung của Ari.P thì tạm thời đến đây.
Giờ phải bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
Trợ lý đạo diễn dè dặt mở lời.
"Chúng tôi sẽ hoàn toàn tuân theo ý kiến của phía EcL:pse ạ."
"Ý anh là trách nhiệm chúng tôi cũng phải tự gánh luôn sao?" (Anh Seon-woo hỏi)
"Không phải ạ! Anh nói gì vậy chứ! Công ty chúng tôi không phải phường đầu trộm đuôi cướp đâu!"
Trước câu châm chọc của anh Seon-woo, anh trợ lý đạo diễn nhảy dựng lên.
Càng làm lố lại càng thấy đáng ngờ.
Thấy tôi vẫn không buông lỏng cảnh giác, anh trợ lý đạo diễn ấm ức lấy tay đấm thùm thụp vào ngực mình.
"Thật ra thì ngay từ đầu PD của chúng tôi đã ghét cay ghét đắng gã Ari.P đó rồi. Nhưng vì gã là con trai của chị dâu bà chị sếp lớn ở Wnet nên chúng tôi cũng đành phải cắn răng nhận vào thôi ạ."
"Nếu là vậy thì đổi người cũng sẽ bị bất lợi đúng không ạ?"
"Do bên nhạc sĩ vi phạm thời hạn và lặn mất tăm trước nên chắc cũng không sao đâu ạ. Bên chúng tôi cũng đã làm hết sức mình rồi."
Cũng phải.
Đã mất công nhận một thằng con ông cháu cha vào, giờ nó tự hủy thì biết làm sao.
Dù có đổi nhạc sĩ thì bên kia cũng chẳng ở cái thế mà nói này nói nọ được nữa.
Vậy thì chuyện lại dễ.
"Nếu PD-nim đã cho phép thì chúng tôi muốn đổi nhạc sĩ ạ."
"Vâng, cứ làm vậy đi ạ. Thật sự vô cùng xin lỗi nhưng chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Bên chúng tôi cũng sẽ thử liên lạc với các nhạc sĩ khác, nhưng không biết phía EcL:pse có thể... giúp một tay được không ạ?"
Trước lời khẩn cầu như sắp khóc đến nơi của anh trợ lý đạo diễn, tôi đồng ý.
'Nghĩ lại vẫn thấy sôi máu.'
Cái thằng cha Ari.P ngậm thìa vàng này.
Tôi vô thức siết chặt nắm đấm.
Không biết đã hiểu lầm thành cái gì, anh trợ lý đạo diễn đang tiễn chúng tôi ra về bỗng giật nảy mình.
"Xin lỗi nhé, đáng lẽ phải mời mọi người một bữa cơm, nhưng như mọi người biết đấy, hoàn cảnh của chúng tôi hơi... eo hẹp."
"Không sao đâu ạ."
"Lần sau chúng ta cùng các đội khác đi ăn một bữa nhé."
"Woa, ăn thịt bò Hàn nhéee!" (Kim Woo-jung reo lên)
"Thịt bò Hàn!"
Đúng lúc bộ ba hết thuốc chữa đang vây quanh anh trợ lý đạo diễn và cùng nhau hát điệp khúc thịt bò.
Kétttt-
Cửa sổ của căn nhà đối diện mở ra, một gương mặt quen thuộc đột ngột xuất hiện.
"Thắc mắc sao ồn ào thế. Mấy đứa làm gì ở đây đấy?"
Là Shin Mi-byeon à không, tiền bối Shin Cha-eun, à không, bây giờ phải gọi là đạo diễn Shin Cha-eun, thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Seoul có chật thì cũng chật vừa vừa thôi chứ, sao lại đến mức này.
"Á, đạo diễn Shin! Chị làm gì ở đó thế ạ?"
"Xưởng làm việc của tôi đấy. Ý kiến gì không?"
Nhìn kỹ lại, có một tấm biển hiệu bé bằng lòng bàn tay treo trên cửa.
[CHACHA STUDIO]
Seoul thì bé, mà sự trùng hợp trên đời thì lại quá nhiều.
__________________
"Cái thằng điên nào thế không biết?!"
Chẳng hiểu sao chúng tôi lại kéo nhau sang CHACHA Studio.
Sau khi nghe qua câu chuyện, đạo diễn Shin tức giận như thể chuyện của chính mình.
Mà không đúng. Xét cho cùng thì chị ta cũng là người có liên quan.
Vì theo kế hoạch, khi có bài hát rồi thì chị ấy sẽ phụ trách chụp ảnh bìa album và quay cả MV nữa.
"Mấy cái loại thiếu chuyên nghiệp như thế phải cấm cửa vĩnh viễn khỏi ngành này mới đúng."
"Chống lưng to mà chị."
"Chậc, ghen tị vãi. Đúng là cái lũ ngậm thìa vàng."
Đạo diễn Shin thẳng thắn bộc bạch suy nghĩ của mình.
Tôi cũng đồng cảm, nhưng...
Ngoài ý kiến của chị ta ra, thì cảm nhận chân thật nhất của tôi lúc này là...
Chỗ này bẩn không thể tả nổi.
Bên trong studio đúng nghĩa là không có chỗ để đặt chân.
Toàn những thứ không thể phân biệt được đâu là rác, đâu là đồ của đạo diễn Shin.
Mà, chắc đến 99% là hai thứ đó đã trộn lẫn vào nhau rồi.
Đặc biệt là cái ghế sofa – theo lời khẳng định của đạo diễn Shin – có thể coi là một ngọn núi rác chưa được dọn dẹp.
Thà đứng còn hơn ngồi lên đó, nên tôi cố gắng đứng nép sang một bên.
Không chỉ tôi mà các thành viên khác cũng vậy.
"Aiss, thật tình! Ngước lên nhìn mỏi cổ quá đi mất. Cứ ngồi đại đâu đi xem nào."
"Bọn em đứng là được rồi ạ." (Anh Seon-woo lịch sự)
"Đạo diễn ơi, sống ở nơi thế này có ngày sinh bệnh đấy ạ." (Song Yi-seon lên tiếng)
Không biết là lo lắng thật hay là vì không thở nổi do mùi hôi nữa.
Song Yi-seon nói bằng cái giọng nghẹt mũi.
"Ha, đúng là. Trò đùa hài nhất tôi nghe trong năm nay đấy. Này, nhóc con. Cứ thử sống ở đây rồi hẵng nói nhé. Xem có chết không. Thử nghiệm không?"
Đạo diễn Shin cười khẩy nhìn Song Yi-seon một cách khinh bỉ.
Trong nụ cười đó, tôi lại cảm nhận được một sự tự tin tràn trề khó hiểu.
'Tự hào lắm hay gì?'
Tôi thầm tặc lưỡi trước sự trẻ con của đạo diễn Shin.
Trước lời đề nghị cứ ở đây sống thử xem, Song Yi-seon lắc đầu nguầy nguậy như con búp bê lắp mô tơ.
Một biểu hiện câm lặng cho thấy sự từ chối quyết liệt.
"Đúng là bọn trẻ con bây giờ yếu đuối quá đi mất."
"Wow, phát ngôn của một 'kkondae' chính hiệu!" (Kim Woo-jung cảm thán)
"Thì sao? Kkondae thì đã làm sao? Chẳng lẽ cứ phải nhịn không được nói những gì mình muốn à?"
"Ngầu quá chị ơi!"
"Em ngưỡng mộ chị!"
Kim Woo-jung và Kim Sang-sik giơ cả hai ngón tay cái lên.
Bất đắc dĩ nhận được 4 lượt "thích", đạo diễn Shin nhún vai đắc ý.
"Giờ tôi có phải kkondae* hay không thì quan trọng quái gì? Vấn đề là nhạc sĩ của mấy người tính sao đây? Không có ai khá hơn cái thằng cha Ari-park hay Ari-su gì đó à?"
(cổ hủ, hay nói "đạo lý" gây khó chịu)
Câu chuyện đi lạc một vòng rồi lại quay về điểm xuất phát.
Trước cú "tấn công sự thật" của đạo diễn Shin, vai của các thành viên đồng loạt xụ xuống.
"Bọn em vẫn còn là tân binh nên không quen biết ai cả ạ." (Anh Seon-woo buồn bã)
"Mấy đứa không có thì giám đốc của mấy đứa phải có chứ?"
"Vị đó thì cũng..."
Trước câu trả lời của tôi, đạo diễn Shin nhướng mày.
Ý là không thể hiểu nổi.
Tôi cố gắng giải thích một cách gọn gàng nhất.
"Vị nhạc sĩ duy nhất mà giám đốc quen biết, hai người họ mới chia tay gần đây ạ."
"Ối giời, thế à. Tiếc nhỉ."
Một phản ứng máy móc không có lấy một tí chân thành nào.
Rồi đạo diễn Shin nhanh chóng chìm vào suy nghĩ của riêng mình, để mặc chúng tôi đứng làm bình phong.
"Ở đây không có chuột chứ ạ?" (Song Yi-seon lo sợ)
"Thời đại nào rồi mà còn có chuột. Có thì chắc là gián thôi." (Yoon Hae-il đáp)
"......!"
Mặc cho các thành viên xì xầm, đạo diễn Shin vẫn không hề nhúc nhích.
Thậm chí mắt cũng không chớp.
Ấy thế mà lạ thay, mắt chị ta không hề đỏ lên hay ch** n**c mắt.
'Cũng là một loại năng lực đấy chứ.'
Các thành viên không biết làm sao, cứ đứng nhúc nhích mấy ngón chân.
Ngay lúc chân bắt đầu mỏi nhừ.
"Okay."
Đạo diễn Shin "rã đông".
Không biết đã nghĩ thông suốt chuyện gì, chị ta vỗ tay xuống bàn một cách dứt khoát.
Hậu quả là đống đồ lặt vặt chất trên bàn ào ào rơi xuống sàn.
"Quyết định rồi."
"Quyết định gì ạ?"
Tôi hỏi nhưng không có lời đáp.