Trợ Lý Đạo Diễn Quèn Lại Là Idol Thiên Tài

Chương 52

"Quyết định gì ạ?"

Tôi hỏi nhưng không có lời đáp.

Đạo diễn Shin chẳng thèm để tâm, cứ thế bước qua đống rác vừa rơi thành một cụm dưới sàn.

Lướt qua cả chúng tôi rồi đi thẳng ra cửa, lúc này chị ta mới quay đầu lại.

"Không theo sau còn làm gì đấy?"

"Bọn em ạ?"

"Đi thôi."

"Đi đâu ạ?"

"Tuy đây là trái tim ngọt ngào mà tôi muốn giấu cho riêng mình thôi... nhưng hoàn cảnh của mấy đứa đáng thương quá. Lần này tôi nhường cho một lần đấy."

Rốt cuộc là nhường cái gì, và đi đâu cơ chứ??

________________

[Ngắt hồi ức và hiện tại, Eun-tae đang thu âm ở phòng thu]

"Anh Eun-tae ơi, bây giờ đang rất tốt... thực sự rất tốt... nhưng có thể cho thêm... một chút xíu cảm xúc nữa được không ạ? Thật sự... chỉ một chút thôi là được."

"Tôi sẽ thử ạ."

"Cảm ơn... Vô cùng cảm ơn..."

"Dạ? Anh vừa nói gì ạ?"

"Không ạ...? Không có gì đâu ạ? ...Tôi có nói gì đâu... ạ?"

Bàn tay đang định sửa lại tai nghe của tôi khựng lại.

'Bộ ông nghĩ tai tôi chỉ để làm cảnh thôi hả?'

Cảm giác hoang đường chỉ kéo dài trong chốc lát.

Cảm xúc theo sau là sự xấu hổ đến cùng cực.

Thật sự, những lúc thế này – khi nhạc sĩ cứ giả vờ không phải mình mà lại đi khen ngợi một cách sến súa vì những chuyện không đâu – tôi chẳng biết phải phản ứng thế nào cho phải.

Cứ như bị nhốt trong một nhà tù của những lời khen không lối thoát.

Thà bị "xử trảm" cho nhanh còn thấy thoải mái hơn.

Tôi cố giấu đi vẻ khó xử, liếc nhìn chiếc camera được lắp đặt bên trong phòng thu.

Trong thoáng chốc, vô số suy nghĩ lướt qua đầu tôi.

"... Tôi sẽ thử lại ạ."

Thôi dẹp mấy suy nghĩ vớ vẩn đi, cứ coi như ghi hình là được rồi.

Giờ đâu phải lúc kén cá chọn canh.

Chỉ cần theo kịp tiến độ của các đội khác đã là may mắn lắm rồi.

"Cứ coi như tôi không tồn tại... cứ coi tôi là người vô hình cũng được... làm ơn... xin hãy... cứ hát theo cách mà anh Eun-tae thấy thoải mái nhất ạ."

"... Vâng."

Người nói ra câu đó mới là người gây áp lực nhất đấy.

Ánh mắt như muốn xuyên thủng cả tấm kính phòng thu, nồng nhiệt đến mức có thể thiêu rụi mọi thứ.

Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng gom góp chút cảm xúc còn sót lại như đang tụ một quả cầu Genki.

Giá như cảm xúc cần thiết là tức giận hay bực bội gì đó thì có lẽ đã xong từ lâu rồi.

Tiếc là nó lại khác xa một trời một vực.

'Một ma cà rồng mang hình người, cảm nhận nỗi đau xé lòng của một tình yêu không thể thành hiện thực ở kiếp này, dù đã tái ngộ với người tình từ kiếp trước.'

Ông ta bảo tôi hát với cái cảm xúc đó, nhưng thật lòng tôi chẳng hiểu nó là cái mô tê gì.

Ngay từ đầu, việc đặt "con người" và "ma cà rồng" cạnh nhau trong một câu đã là một dấu hỏi lớn rồi.

Là người nhưng hóa ra là ma cà rồng, hay là ma cà rồng nhưng hóa ra là người, chẳng rõ ràng gì cả.

Tôi hít thở sâu, cố gắng gạt bỏ mọi thứ ra khỏi đầu.

Rồi như đã chờ sẵn, nhạc dạo vang lên từ tai nghe đúng lúc.

Xuyên vào xác người khác còn làm được, chẳng lẽ làm ma cà rồng lại không được.

Tôi giải phóng toàn bộ cảm xúc đã dồn nén bấy lâu trong một hơi thở.

Nhờ nhắm mắt nên tôi đã không thấy được cảnh cơ mặt của ông nhạc sĩ nhũn ra như cháo ngay khi tôi cất câu hát đầu tiên.

Cũng may là vậy.

Nếu mà thấy cảnh đó thì... thôi, đừng giả định nữa.

________________

Mười ngày trước.

Tôi và các thành viên đã đi theo đạo diễn Shin, người cứ khăng khăng bắt chúng tôi theo mình.

Và nơi chúng tôi đến.

Là căn nhà nằm ở cuối cùng trong một con hẻm toàn nhà san sát nhau.

"Đây rồi."

Dừng lại trước căn nhà đó, đạo diễn Shin tự nhiên đi vào như nhà của mình.

Tôi và các thành viên còn đang đứng ngập ngừng trước cửa không biết có nên vào không.

"Aiss, cứ phải để người ta nói đến lần thứ hai là sao hả? Không mau vào đi?!"

Đạo diễn Shin không kiềm chế được tính nóng của mình, quát lên.

Trời ạ, có nóng thì cũng phải giải thích rồi hẵng nóng chứ.

Rốt cuộc thì "đây", nơi cách CHACHA Studio 10 phút đi bộ, là cái xó nào vậy.

Bị mắng oan nhưng cũng chẳng có thời gian mà cãi lại.

Chỉ đi theo những bước chân sải dài của đạo diễn Shin đã đủ mệt rồi.

Vội vã đuổi theo sau chị ta, một lối vào u ám hiện ra chào đón.

"Chỗ này cái gì cũng tốt, chỉ có cái là cầu thang nhiều vãi chưởng, nên tự biết đường mà cẩn thận kẻo ngã sấp mặt. Mặt tiền mà đi tong là hết cứu đấy. Thức hay ngủ cũng phải lo giữ cái mặt."

Nghe lời cảnh báo của đạo diễn Shin, các thành viên căng thẳng, người cứng đờ.

"Biết thế mang theo mũ bảo hiểm rồi." (Kim Sang-sik lẩm bẩm)

"Ai mà biết đến chỗ này mà mang theo làm gì cho nặng hả anh." (Song Yi-seon cãi lại)

"Không có mũ bảo hiểm gấp gọn mang theo cho tiện nhỉ." (Kim Woo-jung mơ màng)

"Anh mà đội cái đó rồi gặp tai nạn thì có khi cái đầu của anh mới là thứ bị gập lại đấy Woo-jung à." (Yoon Hae-il châm chọc)

"Á á, em độc ác quá đó Yoon Hae-il! Ác độc quá! Sao lại trù ẻo như thế??? Tưởng tượng thôi đã thấy sợ rồi!"

Giữa lúc nước sôi lửa bỏng mà vẫn còn đùa được.

Mọi người đều lấy tay che nửa mặt để bảo vệ.

Từng bước chân đi xuống cẩn trọng như đang đi trên một lớp băng mỏng.

Lời nói cầu thang nhiều không hề khoa trương.

Cầu thang đi xuống tầng hầm có cấu trúc phức tạp như một cái hang kiến.

Nhìn từ bên ngoài thì chỉ là một căn nhà bình thường, không lớn không nhỏ, nhưng giờ xem ra có khi đào được cả địa đạo ở đây ấy chứ.

Ngay lúc tôi đang tự hỏi không biết còn phải đi xuống đến bao giờ.

"Đến rồi."

Đạo diễn Shin dừng lại.

"......"

"......"

"... Hức!"

Và các thành viên câm nín.

Bởi vì cánh cửa gỉ sét trước mặt trông y hệt mấy cái phòng tra tấn trong phim. Đáng ngờ một cách kinh khủng.

Có nói bên trong có một tên sát nhân hàng loạt đang mài dao cũng chẳng ai thấy ngạc nhiên.

Các thành viên có vẻ cũng cùng suy nghĩ, không biết từ lúc nào đã lẳng lặng nấp sau lưng tôi và anh Seon-woo.

Anh Seon-woo thì còn hiểu được, chứ tại sao lại là tôi?

Tôi cũng đang định nối đuôi sau anh Seon-woo thì đạo diễn Shin phắt một cái quay người lại.

"Cảnh báo trước, người mà mấy đứa sắp gặp là thiên tài trăm năm, à không, nghìn năm, à không, vạn năm mới có một đấy nhé?"

"Th-thiên tài sao lại sống ở cái nơi như ổ chuột này ấy ạ?" (Song Yi-seon run rẩy)

"Tôi nhốt lại đấy."

"... Dạ?"

"Tôi nhốt lại để chỉ được nhìn thấy tôi, chỉ được làm việc tôi giao thôi. Sao? Ý kiến gì không?"

Hít một hơi, Song Yi-seon ngậm chặt miệng rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Nhìn Song Yi-seon, đạo diễn Shin nhếch mép cười.

Lại bắt đầu rồi đấy… Ngán thật chứ… Tôi dừng việc định trốn sau lưng anh Seon-woo lại và đính chính sự thật.

"Xin chị đừng đùa nữa."

"Ừm. Biết rồi."

Biết ngay mà! Đây là một trong những tài lẻ của đạo diễn Shin.

Mặt dày như mo, chuyên nói xạo để làm người khác hoang mang.

Biệt danh bất hảo bị che lấp bởi cái tên Shin "Mi-byeon" (b**n th**) chính là Shin "Gong-gal" (bịp bợm).

Các thành viên vẫn chưa theo kịp cuộc đối thoại của tôi và đạo diễn Shin, mặt mày vẫn còn ngơ ngác.

Thấy vậy, đạo diễn Shin lại nhấn mạnh một lần nữa.

"Nhớ cho kỹ vào. Vì hôm nay là ngày mấy đứa gặp được vị ân nhân sẽ cứu vớt các người khỏi vũng bùn đấy."

Rốt cuộc người ở trong cái phòng tra tấn đó là ai cơ chứ?

Đến nước này thì người không có tính tò mò cũng phải sinh ra tò mò.

Sau khi đã câu view chán chê và có vẻ hài lòng, đạo diễn Shin cuối cùng cũng chịu nắm lấy tay nắm cửa.

"Jojo à, em về rồi đây."

Cùng lúc đó.

Qua cánh cửa mở toang, một mùi sắt gỉ và mồ hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Tôi theo phản xạ bịt chặt mũi lại. Cái mùi quái quỷ gì thế này??

"Cha-cha...? Sao lại đến mà không báo trước... có chuyện gì à?"

"Nhặt được dọc đường. Bọn này cho anh đấy."

Nhìn hai người họ nói chuyện với nhau một cách "trìu mến", tôi không khỏi kinh hãi.

Bởi vì.

"... Jojo?"

Để xác nhận, tôi gọi tên 'Jojo'.

Một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, hoàn toàn không ăn nhập gì với cái biệt danh đáng yêu kia, quay đầu lại.

"Tôi là Jojo... đây, còn bên đó là ai...?"

Thiên tài vạn năm có một lẽ nào lại là thiên tài thể hình ư?

Nếu vậy thì tôi công nhận…

"Ngồi đại đâu đi mấy đứa."

Các dụng cụ tập thể hình vứt bừa bãi khắp nơi khiến nơi này trông chẳng khác gì một phòng gym.

Ai mà nghĩ đây là một phòng thu âm được cơ chứ??

Trong khi đó, cây keyboard và cây guitar lại bị vứt xó, phủ đầy bụi.

Bị đối xử còn tệ hơn cả đồ trang trí.

Tôi và các thành viên né mấy cái máy tập, đứng túm tụm vào một góc.

Bình Luận (0)
Comment