Editor: Hà
Beta: Phong Vũ Tuyết Tuyết
An Nhàn cầm cái bình lên, cảm nhận được hơi lạnh băng từ trong bình truyền đến.
Một lát sau, cô gật đầu với Cơ Tinh Hải: "Đây đúng là thứ tôi muốn."
"Tốt quá rồi!" Cơ Tinh Hải hưng phấn mà giơ bàn tay lên tạo thành chữ V, ngay sau đó lại tò mò hỏi: "Minh chủ, mặc dù em cũng cảm thấy cái bình này không tầm thường nhưng trong topic còn có nhiều bảo bối như vậy, tại sao anh tại cố tình chọn nó chứ?"
An Nhàn không trả lời mà chỉ hỏi lại: "Tại sao cậu lại có được cái bình này?"
"Lúc trước ba của em là thợ săn tiền thưởng, ông ấy tìm được cái bình này khi xuống thám hiểm đáy biển." Cơ Tinh Hải trả lời không chút giấu giếm: "Lúc ấy ba em còn phát hiện một đống bảo vật khác có giá trị xa xỉ. Ba em đã đổi tất cả thành tài chính khởi đầu để gây dựng sự nghiệp, thứ duy nhất còn sót lại chính là cái bình này."
Thợ săn tiền thưởng mà Cơ Tinh Hải nói chính là một loại nghề nghiệp đặc biệt được quốc gia thừa nhận. Ai muốn làm nghề này đều phải thông qua kỳ kiểm tra do chính phủ đưa ra. Quốc gia gọi những người này là "người dò bảo", có nghĩa là người thăm dò bảo vật. Minh Tu ở Cô nhi viện chính là một người dò bảo dự bị, anh ta thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới để tìm kiếm các quặng mỏ, di tích cổ, các giống loài quý hiếm cùng với các loại bảo tàng..
Ngoại trừ các di tích cổ được quốc gia bảo vệ thì người dò bảo có thể được ưu tiên xử lý những bảo vật khác.
Ví dụ như quặng mỏ, đầu tiên người dò bảo chỉ cần báo cáo lên ZF (chính phủ) thì sẽ được cho phép kinh doanh quặng mỏ đó. Người đó có thể tự khai thác quặng mỏ, hoặc nếu không có năng lực khai thác thì cũng có thể bán cho người cảm thấy hứng thú.
Săn bảo vật dưới đáy biển thì tương đối phức tạp. Rất nhiều khu vực biển được "thuê" bởi các đại tập đoàn có tài lực hùng hậu, thợ săn từ ngoài tới sẽ không được phép săn tìm ở khu vực này, trừ khi có sự cho phép của chủ nhân nơi đó. Hơn nữa, các thợ săn còn phải nộp lên bảy mươi phần trăm số lượng bảo vật mà họ tìm được, nếu không thì sẽ bị coi là hành vi trái pháp luật, chủ nhân khu vực biển đó có quyền tịch thu toàn bộ bảo vật.
An Nhàn đã từng giao tiếp với công ty Xà Thuẫn, nơi đó có rất nhiều người dò bảo. Vị Kiều Cổ Tư từng bị An Nhàn bỏ thuốc đến nay vẫn còn chứng vừa vào nước là biến thành người cá.
"Cái bình này bán như thế nào?" An Nhàn hỏi.
"Nếu Minh chủ thích thì có thể đưa em mấy trăm ngàn là được." Cơ Tinh Hải cười đến gian trá: "Trọng điểm là điều kiện kèm theo kìa."
Trên mặt An Nhàn không có biểu cảm gì, cô lập tức gửi cho Cơ Tinh Hải mười triệu.
"Minh chủ, anh mua cái bình này để làm gì vậy? Đừng nói với em là anh định cắm hoa nha." Cơ Tinh Hải vô cùng trách nhiệm mà nhắc nhở An Nhàn: "Minh chủ, anh ngàn vạn lần đừng làm vậy nha, em đã thử rồi, cái bình này cắm cái gì vào cũng đều chết. Ngoại trừ trưng cho đẹp ra thì nó hoàn toàn không có bất kỳ giá trị gì."
Cơ Tinh Hải cảm thấy Minh chủ mua cái bình này là lỗ vốn, cậu vốn dĩ định tặng cho An Nhàn, nhưng mà nghĩ tới tính cách của anh ấy thì lại thôi, cho nên cậu vẫn thu chút tiền tượng trưng.
"Tôi biết rồi." An Nhàn dừng một chút, thuận miệng hỏi: "Cậu từng dùng nó để cắm hoa?"
"Đâu chỉ là cắm hoa thôi đâu!" Cơ Tinh Hải vô cùng đau đớn, nói: "Lúc trước em còn dùng nó để đựng rượu, nuôi cá, đựng đất, đổ sữa tắm vào.."
"Chờ đã, cậu có dùng sữa tắm đổ vào cái bình này không?" An Nhàn ngắt lời hỏi một câu.
"Sao có chuyện đó được? Lúc em đổ sữa tắm vào là màu trắng như tuyết, lúc đổ ra thì nó đã biến thành màu đen như dầu trong ống cống, như vậy thì sao em dám dùng nữa chứ?" Cơ Tinh Hải hiện lên vẻ mặt như bị sỉ nhục "chỉ số thông minh".
An Nhàn: Thật là phước lớn mạng lớn..
Cũng may thứ này chỉ là một cái bình, nếu nó to như cái lu thì có lẽ người này còn sẽ tự thử cắm đầu vào đó tắm quá? Lúc cắm vào thì là con người, nhưng mà không biết khi rút ra thì là thứ gì đây.
An Nhàn đặt cái bình vào trong hộp, sau đó cầm hộp lên chuẩn bị chạy lấy người.
Nhưng mà Cơ Tinh Hải không có quên trên vai mình còn gánh vác bao nhiêu kỳ vọng của vô số fans, cậu ta gọi An Nhàn một cách tha thiết: "Minh chủ đại đại à.."
"Biết rồi, tôi sẽ không nuốt lời." An Nhàn không đợi Cơ Tinh Hải nói cho hết câu thì đã đồng ý một cách dứt khoát.
"Yeah!" Cơ Tinh Hải cao hứng nhảy cẫng lên, cậu ta nhào tới ôm chặt An Nhàn.
An Nhàn thật sự không giỏi trong việc đối phó với loại thiếu niên tràn đầy sức sống, nhiệt tình như lửa này, vì vậy mặt cô không biểu cảm gì mà đẩy Cơ Tinh Hải ra, nói: "Khi nào chụp xong thì tôi sẽ thông báo cho cậu biết."
Sau đó An Nhàn tàn nhẫn cự tuyệt lời mời ở lại ăn cơm của Cơ Tinh Hải, phóng xe như bay rời khỏi biệt thự.
Cơ Tinh Hải ủy khuất cắn đầu ngón tay, cậu cảm thấy Minh chủ tựa như một kẻ phụ lòng, vừa chơi xong là lập tức trở mặt, cậu còn có rất nhiều chuyện xấu hổ này nọ muốn làm cùng với Minh chủ mà.
Ai da, Minh chủ thật sự là một người phong lưu mà..
An Nhàn đã cải trang trước khi tới gặp mặt Cơ Tinh Hải. Cô không có ghét việc mặc đồ nữ, đối với cô mà nói thì giới tính cũng không phải việc quan trọng gì, cô ngụy trang thành đàn ông chỉ vì để thuận tiện làm việc, đồng thời
Cũng là để phù hợp với thân phận hiện tại của mình. Hiện giờ chỉ cần không cởi quần thì ngay cả cô cũng không nhận ra mình là nam hay nữ. Cho dù người khác có nghi ngờ giới tính của cô thì cuối cùng cũng sẽ bị phần ngực tựa như TV màn hình phẳng, diện mạo trung tính và giọng nói từ tính mà nhận ra "sự thật" rằng cô không phải nữ.
Bây giờ cô quyết định mặc đồ nữ một lần nữa, cho nên cô dự định liên lạc Mục Khải Phong. Trước đó người này đã từng mời cô chụp ảnh nhiều lần nhưng đều bị cô cự tuyệt. Hiện giờ nhân cơ hội này, cô có thể thực hiện một chút nghĩa vụ trong hợp đồng. Đến lúc đó chỉ cần chụp thêm mấy tấm mặc đồ nữ là được, cũng coi như một công đôi việc, để tránh cho việc mỗi ngày anh ta chạy vào không gian của cô mỗi ngày để gửi hình giả vờ u sầu và phàn nàn.
Quyết định xong, An Nhàn lái xe đi thẳng đến thành phố Hi Hòa, nơi Mục Khải Phong đang ở.
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Khải Phong: Minh chủ đại nhân, ngài còn nhớ người cũ bên hồ Đại
Minh không?
An Nhàn: Quả nhân không quên.