Editor: Quang
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Lúc Kiều Vưu Lợi bước ra khỏi nhà tắm thì ma khí cũng đã tan đi. Anh ta khoác trên mình một chiếc khăn tắm to dày, thân hình cao nhưng lại gầy trơ xương, trên da phủ đầy vết thương đang thối rữa, nét mặt trông cũng khá dữ tợn. Ngoại trừ cặp mắt xem như là bình thường ra thì những nơi khác chẳng có chỗ nào là lành lặn cả. Cả người trông không khác gì một con zombie.
Người hầu đỡ Kiều Vưu Lợi đều đeo găng tay, ánh mắt nhìn sang nơi khác chứ không dám nhìn thẳng vào người anh ta.
An Nhàn đợi bọn họ đặt Kiều Vưu Lợi nằm xuống ghế xong, lúc này cô mới ra tay tiến hành trị liệu vết thương ngoài da. Những vết này không giống với vết thương ngoài da bình thường, bởi đây đều là dấu tích do ma khí ăn mòn để lại, phải loại trừ được phần âm khí bên trong cơ thể thì mới có thể khỏi được. Tấn Kỳ của cô nhi viện may mắn hơn người này, hàm lượng ma khí không cao nên cơ thể chưa bị ăn mòn tới mức độ ấy.
Về phần Kiều Vưu Lợi, ma khí đã bắt đầu cắn nuốt sinh mệnh của anh ta, nếu vẫn không tìm ra cách điều trị thì chỉ sợ không sống quá ba năm.
Kiều Vưu Lợi nằm trên ghế, ánh mắt lặng lẽ nhìn nhất cử nhất động của An Nhàn. Trong đôi mắt kia của y, anh ta hoàn toàn không thấy bất kì sự chán ghét, sợ hãi lẫn bài xích nào. Hơn nữa khi y đụng vào thân thể anh ta cũng chẳng hề do dự hay lùi bước. Y vẫn bình thản, lạnh nhạt khiến anh ta có cảm giác mình không khác gì người bình thường.
Loại cảm giác này thật sự rất kì diệu. Cho dù kết quả trị liệu có ra sao, thì ít nhất anh ta cũng không phải chịu ánh mắt dối trá của những kẻ sợ hãi nhưng vẫn cố gắng che dấu, ra vẻ ta đây.
Thật ra, Kiều Vưu Lợi đã không còn để ý đến chuyện sống chết của mình nữa. Thứ mà anh ta muốn chỉ là tĩnh lặng cùng hoài niệm.
Cảm giác mát lạnh truyền tới từ miệng vết thương, một luồng khí nhu hòa xâm nhập vào da làm dịu đau đớn, tựa như đưa bản thân hòa nhập vào mây trắng đợi gió cuốn đi, vô cùng dễ chịu.
Mí mắt Kiều Vưu Lợi khẽ rũ xuống, ánh mắt dần mông lung, chỉ trong chốc lát liền bình yên thiếp đi.
Trong mắt Phúc Lâm chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Chưa bao giờ ông thấy cậu chủ ngủ an ổn đến thế. Từ nhỏ cậu ấy đã chịu đủ đau ốm giày vò, thần kinh vô cùng yếu ớt mẫn cảm, tinh thần lực cũng không được ổn định. Cho dù dùng thuốc mê cũng chưa chắc ngủ được một giấc an lành như vậy. Thế mà người thanh niên trước mặt này lại chỉ cần mười phút đã khiến cậu nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Sau khi An Nhàn xử lý xong miệng vết thương cho Kiều Vưu Lợi, cô liền quay sang quản gia Phúc Lâm rồi nói: "Hôm nay đến đây thôi, hai chai thuốc này ông cầm đi, cách dùng như vừa rồi, ba ngày sau tôi đến khám lại."
"Còn điều gì cần chú ý không?" Phúc Lâm hỏi.
"Tạm thời không có." An Nhàn khoác ba lô lên lưng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã, mời ngài ở lại dùng cơm trưa, chứ không thì gia đình chúng tôi cảm thấy cũng thật quá thất lễ." Phúc Lâm cố giữ lại.
"Không cần đâu, tôi còn việc chưa giải quyết, lần sau có cơ hội rồi tính."
Mặc dù trong lòng cô rất muốn nghe ngóng chuyện di tích tu chân cùng số linh khí treo xung quanh nhưng hiện giờ hai bên còn chưa quen thuộc nên không tiện nhiều lời. Dù sao Kiều Vưu Lợi còn cần điều trị trong thời gian dài, cho nên An Nhàn cũng không vội.
Phúc Lâm tự mình dẫn đường đưa An Nhàn ra khỏi biệt thự. Lúc lên xe, cô đưa cho ông một lọ dược.
"Đây là.."
"Cho Kiều Cổ Tư."
Phúc Lâm nhận lấy, ánh mắt dõi theo chiếc xe đưa cô xa dần.
Hoàng hôn buông xuống, Kiều Vưu Lợi từ trong mộng đẹp tỉnh dậy. Anh nhìn ra ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên ánh sáng rồi vụt tắt.
"Cậu chủ, cậu tỉnh rồi à?" Phúc Lâm bưng trà bánh đi vào.
"Cậu ta đi rồi à?" Kiều Vưu Lợi không hề quay đầu mà chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.
"Đúng vậy." Phúc Lâm đặt khay trà lên chiếc tủ đầu giường, quan tâm hỏi thăm: "Cậu chủ, cậu cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Cũng ổn." Kiều Vưu Lợi quay đầu lại hỏi: "Lần trị liệu sau hẹn vào hôm nào?"
"Ba ngày sau."
Kiều Vưu Lợi gật đầu rồi nhìn về phía miếng ngọc thạch treo cách đó không xa: "Mang khối ngọc bội Văn Sương kia sang tặng cho cậu ta. Lúc nãy thấy cậu ta nhìn nó nhiều lần, có lẽ là rất thích."
"Vâng." Phúc Lâm không chút chần chờ tháo khối ngọc bội xuống. Tuy đây là một món đồ cổ vô cùng giá trị nhưng đối với nhà họ Kiều thì chẳng phải là vật gì hiếm có.
Kiều Vưu Lợi không nói thêm gì nữa. Anh ta lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tối đó, An Nhàn liền nhận được lễ vật của nhà họ Kiều, ngoại trừ các loại dược liệu quý hiếm còn có miếng ngọc bội lúc trước treo trong phòng Kiều Vưu Lợi.