Trở Thành Nam Thần Nữ Nhân (Dịch Full )

Chương 121 - Chương 121 - Cậu Cũng Có Hứng Thú À? 2

Chương 121 - Cậu cũng có hứng thú à? 2
Chương 121 - Cậu cũng có hứng thú à? 2

Editor: Quang

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Tuy rằng linh khí bên trong đã tiêu hao gần hết nhưng hình dáng vẫn hoàn hảo, trận pháp khắc bên trên cũng không hư hại gì. Chỉ cần cô ôn dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục như cũ.

An Nhàn quyết định đeo nó bên người, dùng linh khí cùng hơi thở sinh mệnh của mình để chăm sóc.

Thời gian tu luyện buổi tối vừa dứt, An Nhàn nhận được tin nhắn của Hạ Lẫm: "Hôm nay cậu đến nhà họ Kiều à?"

An Nhàn không trả lời.

Mấy phút sau lại có tin nhắn thứ hai: "Tôi biết cậu đang giận, nhưng nếu gặp phiền phức gì thì nhất định phải tới tìm tôi."

An Nhàn vẫn không rep.

"Ok, tôi không quấy rầy nữa. Cậu nghỉ ngơi sớm đi. À đúng rồi, trước khi ngủ nhớ nhìn ra ngoài cửa sổ."

Ngoài cửa sổ? An Nhàn vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy một chùm hào quang phóng lên trời, sau đó bung ra thành hình emotion, đôi mắt tròn to nhấp nháy, mồm bị vả, nước mắt liên tục chảy xuôi. Nhìn qua cực kì đau mắt.

An Nhàn: "..."

Cái cách tỏ vẻ dễ thương của ai kia luôn luôn khó đỡ như vậy, phong cách trái ngược hoàn toàn luôn đó, có hiểu không?

Ngày thứ hai, An Nhàn lên mạng tiếp tục tìm thông tin về nhà họ Kiều. Tập đoàn Xà Thuẫn của nhà họ Kiều được thành lập hơn một trăm năm. Nghe nói trước đó bọn họ cũng là bá chủ trên biển, ở trong một vài sự kiện lẻ tẻ đâu cũng thấy bóng dáng của họ.

Xem hết những tư liệu này, An Nhàn đại khái nắm được hai điều: Thứ nhất, nhà họ Kiều có lịch sử lâu đời, ít nhất bốn năm trăm năm trước. Thứ hai, nhiều thế hệ của gia tộc này đều liên quan đến sự nghiệp trên biển.

Phần lớn di tích thời kỳ tu chân đều đã chìm xuống đáy biển, như vậy, nhà họ Kiều thường xuyên đi lại trên mặt biển có xác suất phát hiện ra chúng sẽ cao hơn những người khác.

Điều An Nhàn muốn biết hiện giờ là không biết nhà họ Kiều phát hiện được một hay nhiều di tích. Thậm chí có khả năng chính bản thân bọn họ là gia tộc được truyền thừa từ thời tu chân.

An Nhàn mang theo những thắc mắc này lại một lần nữa đi tới nhà họ Kiều.

Sắc mặt Kiều Vưu Lợi rõ ràng tốt hơn nhiều. Những vết da thịt mục nát nay đã lên da non, màu sắc loang lổ xen lẫn trông có chút kỳ quái.

An Nhàn ngồi bên giường bắt mạch, thần thức theo tới đảo qua trạng thái trên người đối phương: "Lần phát bệnh gần đây nhất là khi nào?"

"Đêm qua." Dây thanh âm của Kiều Vưu Lợi có vẻ vẫn còn tổn thương nên giọng nói hơi khàn.

An Nhàn gật đầu: "Lần này đúng là trùng hợp."

Thời gian ma khí trùng thể mặc dù không có quy luật nhưng với hàm lượng trong người Kiều Vưu Lợi thì một ngày ít nhất cũng phải phát tác một lần. Đêm qua đã xuất hiện rồi thì lần tiếp theo sẽ là hôm nay. Chỉ có lúc phát bệnh thì cô mới có thể dùng bình Cảnh Thủy để trị liệu cho đối phương.

"Nếu vẫn còn thời gian, chi bằng dẫn tôi đi tham quan xung quanh một chút.

" Tôi ư? "Kiều Vưu Lợi lộ vẻ kinh ngạc.

An Nhàn gật đầu.

Kiều Vưu Lợi nghĩ một chút liền kéo chăn lên, chống tay đứng xuống giường.

An Nhàn lui qua một bên, nhìn người hầu giúp anh ta khoác áo, nâng đỡ đi ra ngoài.

Nhưng anh ta đi được vài bước liền phát hiện An Nhàn không đi theo, Kiều Vưu Lợi quay đầu rồi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn qua.

An Nhàn chậm rãi tới bên cạnh:" Tôi đang muốn nói chuyện một mình với anh. "

Kiều Vưu Lợi sững sờ, dường như chợt hiểu, anh ta đẩy người hầu đang đỡ bên cạnh ra:" Cô xuống trước đi. "

" Cái này.. "Người hầu có chút chần chờ lơ đãng đảo mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của anh ta, cũng không dám ý kiến nữa.

An Nhàn đi lên trước rồi bước ra khỏi phòng, Kiều Vưu Lợi chậm rãi theo sau, bước chân có phần run rẩy nhưng vẫn gắng gượng.

" Ngôi biệt thự này chắc là đã có lịch sử lâu đời? "An Nhàn bỗng nhiên hỏi.

" Đúng vậy. "Kiều Vưu Lợi vừa cất bước nặng nhọc vừa trả lời:" Nó được xây dựng cách đây hơn ba trăm năm, đánh dấu cột mốc chính thức định cư của nhà họ Kiều ở thành phố.

"Trước đây các vị không ở chỗ này sao?"

"Vâng, nhà họ Kiều trước đây bốn biển là nhà, qua lại tất cả các hải vực rộng lớn. Đội thuyền chính là căn cứ của chúng tôi. Mãi đến hơn ba trăm năm trước, thực lực chúng tôi cuối cùng cũng vững mạnh nên mới quyết định an cư tại đây."

"Có thể nói rõ hơn một chút không?"

"Thân thể tôi từ nhỏ đã đã yếu nên không tham gia vào công việc trong nhà." Ánh mắt Kiều Vưu Lợi ảm đạm.

An Nhàn không có tâm trạng đi an ủi anh ta mà thay đổi chủ đề khác.

"Có vẻ các vị rất hứng thú với đồ cổ? Tôi thấy trong phòng anh trưng bày khá nhiều."

Nghe tới vấn đề này, Kiều Vưu Lợi khôi phục một chút sắc thái, trả lời: "Đúng vậy, tôi từng mời chuyên gia về vấn đề này tới dạy cách xem đồ cổ. Phần lớn đồ mà nhà họ Kiều sưu tầm được đều đã qua tay tôi."

Dừng một chút, anh ta hỏi: "Cậu cũng có hứng thú ở mặt này à?"

Có hứng thú, quá có hứng thú đi chứ.

"Ừa." Bên ngoài An Nhàn vẫn tỏ vẻ bình thản

"Có thể giới thiệu cho tôi xem vài món được không?"

Ánh mắt Kiều Vưu Lợi chợt lóe lên ánh sáng khác thường, kết hợp với khuôn mặt dữ tợn của anh ta càng khiến người khác sợ hãi. Chẳng qua đối với một An Nhàn trước kia thường xuyên giao tiếp với quái thú, loại 'dữ tợn' này chưa đủ đô.

"Đi nào, tôi dẫn cậu qua xem thư phòng. Chỗ đó có hình ảnh cùng tư liệu của tất cả các loại đồ cổ đã qua tay tôi mấy năm nay."

An Nhàn khẽ cười: "Được."

Bước chân Kiều Vưu Lợi trở nên nhẹ nhàng. Dáng vẻ tập tễnh cứng ngắc lúc trước hoàn toàn biến mất.

An Nhàn theo sau lưng anh ta, ánh mắt lóe lên chút vui mừng nhè nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment