Editor: Whilion
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Phòng đọc sách của Kiều Vưu Lợi vô cùng lớn, trái phải có bảy, tám kệ sách đối xứng, bày mấy vạn quyển sách, tựa như một thư viện thu nhỏ. Không khí thoang thoảng mùi sách, trên sàn trải một tấm thảm mềm mại. Bức màn mang tông màu ấm áp được vén sang hai bên, hai sợi tua bằng thừng đẹp đẽ được thắt nút đang rũ xuống. Ánh nắng chan hòa từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào khiến cả căn phòng trông vừa rộng rãi vừa thoải mái.
Giữa phòng đặt một chiếc máy vi tính để bàn, Kiều Vưu Lợi kích mở màn hình. Sau đó anh ta lần lượt mở các thư mục ra rồi nói với An Nhàn: "Tôi phân loại đồ cổ theo từng cấp. Cấp một dựa theo xuất xứ của di tích, cấp hai dựa theo niên đại, cấp ba và cấp bốn lần lượt dựa theo tính chất và giá trị, cậu có thể tra cứu theo ý muốn."
An Nhàn gật gật đầu, trước hết chọn xuất xứ di tích, có hai mươi ba thư mục hiện ra, tiêu đề mỗi thư mục là tên của từng di tích.
"Quy Nhất", "Thanh Hành", "Ngọc Hư".. An Nhàn lần lượt lướt qua vài cái tên quen thuộc. Thật dễ hiểu, di chỉ của các môn phái này đều do nhà họ Kiều phát hiện.
Sau đó cô mở thư mục có tiêu đề "Quy Nhất". Trên màn hình lập tức hiện ra mấy trăm tấm ảnh. Tấm ảnh đầu tiên không ngờ lại là nhẫn thân phận của đệ tử ngoại môn (*) phái Quy Nhất, trên mặt nhẫn có khắc hai chữ "Quy Nhất".
(*) Đệ tử ngoại môn: Đệ tử trong tiên môn chia làm ba loại, là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền. Trong đó, đệ tử ngoại môn có đãi ngộ, quyền lợi và phẩm cấp thấp nhất.
Cấp bậc nhẫn của đệ tử ngoại môn rất thấp, chỉ có tác dụng phòng vệ. Bây giờ trải qua hơn ngàn năm, e là ngay cả tác dụng phòng vệ cũng không còn, chỉ có thể tạm xem là một món đồ cổ phẩm chất thường thường, giá trị không cao.
An Nhàn xem qua những tấm ảnh khác, nhận ra trong số những món đồ cổ đó, thứ có giá trị cao nhất cũng chỉ là linh khí trung phẩm. Những thứ còn lại, chủ yếu là quần áo, dụng cụ hằng ngày, ngọc thạch..
Sang những thư mục khác, cũng không hơn thư mục đầu tiên là bao. Có vẻ khi nhà họ Kiều khai quật các di tích đó, đều dừng lại ở bên ngoài, không đi sâu vào trong. Hơn nữa, vùng trọng yếu của các môn phái đều được thiết lập cấm chế, người thường sẽ không dễ gì tìm ra.
Tuy nhiên, thứ khiến An Nhàn thật sự quan tâm không phải là mấy thứ linh khí đó, mà là manh mối liên quan đến sự biến đổi của giới Tu Chân.
Kiều Vưu Lợi ngồi bên cạnh An Nhàn thấy cô lướt qua mấy món đồ cổ, chỉ tập trung tìm các tư liệu lịch sử, thì anh ta mới nói: "Những di tích đó thật sự rất đặc biệt, nhiều vật phẩm nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta. Chúng tôi chỉ có thể ước chừng niên đại của chúng chứ không thể tiến hành nghiên cứu lịch sử lúc đó được. Bởi vì hơn một ngàn năm trước, hành tinh này từng gặp phải một thảm họa khiến lịch sử bị đứt đoạn."
An Nhàn nghe vậy, vội vàng hỏi: "'Thảm họa' mà anh nói là gì?"
Kiều Vưu Lợi nhấn vài cái trên màn hình, mở một bức ảnh tài liệu. Trong ảnh là một trang giấy cổ rách nát tàn tạ, mất chữ nghiêm trọng, trải qua quá trình phục hồi và nghiên cứu, một số nội dung đã được giải mã.
Tài liệu chủ yếu ghi lại một thảm họa vô cùng tàn khốc, là hình phạt trên trời giáng xuống, sấm chớp như mưa, đất đai sụp đổ, nước biển chảy ngược, thành thị chìm ngập, người phàm bỏ mạng, người trời bị tiêu diệt linh hồn, bảy ngày bảy đêm, trải qua một cuộc bể dâu, trời đất biến đổi, rất ít người còn sống.
An Nhàn xem những miêu tả đó, cô cảm thấy nó gần giống thiên kiếp, nhưng thiên kiếp chỉ nhằm độ kiếp người, thường không tạo nên hậu quả nghiêm trọng đến vậy.
"Tài liệu này do tổ tiên nhà họ Kiều truyền lại, rất nhiều học giả phỏng đoán rằng, có thể năm đó có sao chổi va vào hành tinh chúng ta, hủy diệt cả một thời đại trong chớp mắt. Còn 'người trời' mà tài liệu đề cập tới, chúng tôi vẫn chưa có lời giải thích hợp lý." Kiều Vưu Lợi chỉ vào mấy dòng chữ trong đó, nói: "Những 'người trời' này rõ ràng khác với người thường. Tinh thần lực của bọn họ mạnh hơn người cường hóa ở thời đại của chúng ta nhiều. Nhiều người cho rằng đây là một cách nói phóng đại của người xưa đối với người cường hóa tinh thần lực, cho nên bọn họ đều không tin vào độ chân thực của tài liệu này."
Là một hóa thạch sống của thời đại đó, An Nhàn có thể bảo đảm, đó không phải là chuyện "phóng đại".
"Anh cảm thấy thế nào? Nội dung ghi lại trong tài liệu này có đáng tin không?" An Nhàn hỏi.
Kiều Vưu Lợi trầm ngâm một lát rồi đáp: "Tôi cho rằng, có lẽ nhân loại của hơn một ngàn năm trước sở hữu một hệ thống sức mạnh khác chúng ta."
Câu trả lời này làm An Nhàn vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh ta nói gần như chính xác.
Kiều Vưu Lợi tiếp tục nói: "Tôi từng tiếp xúc với đủ loại đồ cổ, phần lớn trong số đó không vượt qua trình độ chế tác của người thường, nhưng một số ít lại thể hiện công nghệ kỹ thuật cực kỳ cao siêu. Những kỹ thuật đó thậm chí hơn hẳn giá trị của bản thân món đồ đó. Chẳng hạn như chiếc nhẫn Quy Nhất này, vật liệu dùng chế tạo ra nó rất bình thường, nhưng cách chế tác lại không tầm thường chút nào cả. Tôi từng dùng máy cắt một chiếc, kết quả vừa mới cắt xong, nhẫn lập tức biến thành bột, còn máy cũng bị hư tổn. Công nghệ hiện đại của chúng ta không thể làm được điều này, ít nhất là không thể làm nên một vật từ vật liệu bình thường lại có sức phá hoại đến mức này được. Hơn nữa chúng tôi còn phát hiện công pháp tương tự.."
Sắc mặt Kiều Vưu Lợi hơi trầm xuống, nhưng không nói tiếp nữa.
"Công pháp?" An Nhàn nắm lấy từ ngữ mấu chốt này.
"Không có gì." Hơi thở của Kiều Vưu Lợi trở nên ảm đạm.
An Nhàn nhìn anh ta, không hỏi tiếp nữa, cô đổi sang đề tài khác.
Hai người đi từ đồ sứ tới con dấu, rồi từ con dấu tới bia đá, thảo luận hăng say, đến tận khi người hầu tới nhắc bọn họ dùng cơm, thì Kiều Vưu Lợi mới phát hiện nháy mắt mà đã hơn hai tiếng rồi. Anh ta nhìn người thanh niên bên cạnh, trong lòng có một cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu chưa từng có. Từ khi bệnh tình chuyển biến xấu, anh ta chưa từng trò chuyện với ai vui vẻ như vậy cả.