Editor: Whilion
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Y hoàn toàn không bận tâm đến những vết sẹo dữ tợn trên cơ thể và khuôn mặt xấu xí của anh ta. Y cũng không cố tình chiều theo ý anh ta hay có vẻ nhẫn nhịn chịu đựng, cũng không nịnh hót và giả tạo. Y giống như một người bạn, cùng thảo luận nghiên cứu, hai bên hỗ trợ nhau. Về phương diện phân tích đồ cổ và kinh nghiệm, y không hề thua kém anh ta.
Thật sự.. rất vui vẻ. Trong đôi mắt sâu thẳm của Kiều Vưu Lợi bỗng lóe lên một ánh sáng rực rỡ.
Nhưng mà, ngay khi định đưa An Nhàn đi dùng cơm thì anh ta bỗng nhiên cảm thấy trong người lạnh toát, ngay sau đó là cơn đau nhức quen thuộc, thân thể lảo đảo ngã sang một bên, vừa lúc đó một đôi tay trắng nhỏ nhắn đỡ lấy anh ta thật vững vàng.
Ma khí bộc phát, cuồn cuộn trào ra ăn mòn da dẻ, Kiều Vưu Lợi cắn chặt răng, đè giọng quát khẽ: "Cách xa tôi một chút, gọi người hầu tới đây."
Anh ta biết rõ khi bản thân phát bệnh thì hơi thở của mình sẽ khiến những người ở gần bị thương, anh ta không muốn hại y dù có là cố ý hay vô tình đi chăng nữa.
"Đừng lo, không sao đâu." An Nhàn dìu anh ta nằm lên thảm, vém quần áo anh ta lên, rồi lấy bình Cảnh Thủyđặt úp xuống bụng anh ta.
Ma khí cứ thế bị bình Cảnh Thủy hút vào như thủy triều. Lần này An Nhàn không lấy bình xuống ngay, mà kiên nhẫn đợi hai phút, đến khi ma khí phai nhạt, cô kéo lấy Kim Tơ Tằm rồi thu nó vào nhẫn trữ vật.
Sau khi lượng ma khí trào ra bị hút đi, Kiều Vưu Lợi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, anh ta mệt mỏi mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ của An Nhàn. Dáng vẻ y bình thản, ánh mắt dịu dàng như nước. Một sợi tóc dài lướt qua cổ anh ta mang theo mùi hương của hoa cỏ, nhẹ nhàng khuấy đảo trái tim anh ta.
"Anh cảm thấy thế nào?" An Nhàn đỡ anh ta ngồi dậy sau đó cô đặt tay lên cổ tay anh ta để kiểm tra sức khỏe.
"Cũng không quá nghiêm trọng." Lần phát bệnh này chỉ diễn ra trong hai ba phút, miệng vết thương trên người còn chưa vỡ ra, điều này thật sự nằm ngoài tưởng tượng của Kiều Vưu Lợi.
An Nhàn lấy ra một viên thuốc từ bình dược, đưa anh ta.
"Cảm ơn." Kiều Vưu Lợi không hề do dự mà lập tức nuốt vào.
"Trước khi ăn, anh nên đi tắm một chút đi." An Nhàn đứng lên, đưa tay về phía anh ta.
Kiều Vưu Lợi nắm lấy tay cô, mượn lực đứng dậy, bỗng chốc cao hơn An Nhàn một cái đầu. Chiều cao chênh lệch này khiến anh ta có cảm giác vui vẻ lạ kì
Sau khi Kiều Vưu Lợi trở lại phòng mình, ngâm mình trong nước ấm, anh ta ngửi thấy mùi thuốc lại nhớ đến lúc nói chuyện phiếm với y, trong vô thức khóe miệng bỗng cong lên. Nhưng mà, khi anh ta nhìn đến gương mặt xấu xí của mình trong gương, cảm giác vui sướng vừa dâng lên trong lòng chợt tắt, thay vào đó là sự tự ti đến tột cùng.
Bản thân mình như vậy, chẳng lẽ còn có người thích sao?
Kiều Vưu Lợi chống tay lên bồn rửa mặt, hai chân hơi run, dường như không đứng thẳng được. Lúc này anh ta mới nhận ra, vừa rồi lúc ở bên cạnh y, anh ta đi rất vững, cũng rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không có cảm giác hai chân bủn rủn.
Y, đã vô tình bỏ đi gánh nặng trong tâm trí của anh ta..
Kiều Vưu Lợi che đi khuôn mặt của bản thân, cười khẽ ra tiếng. Cho dù chỉ là cảm xúc một phía không được đáp lại, thì anh ta cũng muốn được làm bạn với y.
Nhắm mắt lại, Kiều Vưu Lợi không soi gương nữa. Anh ta lau khô vệt nước trên người, thay quần áo sạch sẽ, rồi ra khỏi phòng, bước từng bước về phía người thanh niên đang chờ anh ta dùng bữa.
Sau khi An Nhàn ăn cơm trưa xong thì cũng không ở lại đó quá lâu, cô dặn dò xong rồi chuẩn bị rời đi. Kiều Vưu Lợi tiễn cô ra cửa rồi đưa cho cô một con chip: "Đây là tài liệu lịch sử tôi đã chỉnh sửa mấy năm nay, nếu cậu hứng thú có thể xem thử."
"Cảm ơn." An Nhàn mỉm cười chân thành nhìn anh ta, cô giang hai tay, áp má xã giao với anh ta. Cô học cái này từ Hạ Lẫm, không biết nếu hắn nhìn thấy cảnh này thì sẽ tức giận đến mức nào.
Cảm nhận làn da mềm mịn của đối phương nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt thô ráp của mình, Kiều Vưu Lợi mới khẳng định chắc chắn, y thật sự không để tâm đến ngoại hình xấu xí của anh ta.
Ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng, anh ta đưa tay ôm cô, đáp lễ.
Sau khi hẹn với Kiều Vưu Lợi năm ngày sau tái khám, An Nhàn liền rời khỏi biệt thự của nhà họ Kiều, trở lại ngôi nhà nhỏ của mình.
Có con chip Kiều Vưu Lợi đưa, cuối cùng cô cũng có thể nghiên cứu cẩn thận chân tướng năm đó. Những thứ mà người hiện đại chỉ xem là truyền thuyết thần thoại, đối với cô, lại là tài liệu lịch sử quý giá.
Thế nhưng, khi An Nhàn nhìn thấy tài liệu trong con chip, tâm trạng đang vui vẻ của cô lập tức phủ mây đen. Con chip này của Kiều chẳng khác nào là một thư viện to lớn cả, lượng tư liệu lịch sử nhiều đến mức khiến cô choáng ngợp, hít thở không thông. Thậm chí cô còn nghi vấn, có phải từ khi mới sinh ra Kiều Vưu Lợi đã bắt đầu chỉnh sửa những tư liệu này rồi không..
Lúc này, cô vô cùng mong muốn có được chỉ số thông minh của Bạch Hầu Chử.
"Thôi thì cứ xem như đây là một cách tu luyện." An Nhàn rất kiên nhẫn, cô không sợ nghiên cứu không hết.
Còn một việc khác khiến An Nhàn chú ý tới, đó là "công pháp" theo lời của Kiều Vưu Lợi. Lẽ ra, công pháp tu luyện thường được khắc trong ngọc thạch, người ở thời đại này không thể tìm đọc được. Còn một ít công pháp được điêu khắc ở các bia đá đa phần đều không hoàn chỉnh, nếu không thì là kỹ thuật đặc biệt của môn phái được truyền lại, phải có cơ hội và năng khiếu mới hiểu được.
Như vậy, loại "công pháp" mà Kiều Vưu Lợi lấy được là loại nào? Anh ta chỉ thử tu luyện vì tò mò sao? Nếu vậy thì ngoài anh ta ra, liệu còn người nào tu luyện công pháp không?
Hiện giờ linh khí trời đất cạn kiệt, dù bọn họ có nắm giữ được công pháp tu luyện hoàn chỉnh, cũng không thể nào tu luyện thành công. Hơn nữa những người có tố chất càng cao thì càng dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Nếu đến mức đó, có thể sẽ có những bệnh nhân tâm thần hoặc ma đầu biến thái có sức mạnh cường hóa rất lớn nhưng tuổi thọ lại cực ngắn..